Ai cũng có được hạnh phúc, chỉ còn tôi cứ mòn mỏi kiếm tìm...
Cuộc sống thật dễ dàng đối với đa số mọi người khi mà họ tìm được hạnh phúc của riêng mình, còn tôi thì vẫn đi tìm… Biết đâu được cuộc đời nó khó khăn với tôi như vậy.
Kể từ khi gặp anh trong thời gian học tiếng tại Hà Nội mà tôi đã không thể quên anh được. Một thằng con trai nhìn có vẻ thư sinh này đã là một đứa nhớ anh không nguôi, nhớ anh mãi mà không thể nào quên nổi. Một tuần học với anh là một tuần đầy những sự nỗ lực tôi cố, tôi kìm nén và buồn tủi. Đâu ai hiểu nổi cái cảm giác người đồng tính muốn yêu thương ai đó, muốn ôm ai đó, muốn nói rằng nhớ ai đó… Chỉ có tôi với nỗi nhớ gặm nhấm thôi. Học không vào mà cố cũng không được, không dám nói cũng chả dám thổ lộ, rất sợ người ta chạy xa khỏi mình. Cuộc sống bây giờ đâu có chấp nhận những người như tôi.
Anh là một người Quảng Bình, anh sinh năm 1990. Anh cũng bình thường, nhưng cái giọng Quảng Bình làm tôi cười đau bụng khi anh nói, nhưng anh nói tôi lại rất hay nghe và hiểu ra nhanh, nên anh cũng hay nói chuyện. Một cảm giác kỳ lạ là sao gặp nhiều người tôi không có cảm giác nhớ như nhớ anh. Đôi khi tự trách mình, trách sao lại nhớ anh, lại muốn ôm anh như vậy? Lúc ở trung tâm học thì tôi muốn ôm anh lắm, nhưng cũng chỉ một vài hành động thân mật nhẹ. Anh cũng không có ý gì chối bỏ, điều đó làm tôi HI VỌNG. Điều này lại càng làm tôi THẤT VỌNG và SỢ HÃI khi nói cho anh. Không nói sẽ làm tôi điên loạn, còn nói sợ anh không còn cho tôi gặp anh nữa.
Đến bây giờ là được hai tuần xa anh, nhưng cảm giác vẫn cứ in trong đầu tôi, tôi vẫn lén lút vào facebook nhìn ảnh anh, đọc lại những tin nhắn hai anh bạn chém gió, đọc những bình luận trêu anh là Củ Chuối. Nhưng anh đâu biết rằng: Tôi muốn lên đó học tiếp để gặp anh, có lẽ sẽ nói với anh khi mà cơ hội không còn gặp anh nữa, vì lúc đó nói ra được thoải mái, được nhẹ lòng vì lúc đó không phải đối diện với anh nữa.. "chi mô răng rứa" - bạn nhớ câu đó lắm. Nhớ anh dạy em mấy câu Quảng Bình. Nhớ lúc sáng ra anh em chuẩn bị dậy và tôi gọi anh là "anh yêu dậy đi ăn sáng đi" - câu nói nửa vô tư nửa hi vọng.
Hôm chia tay, mấy anh bạn đi uống bia, đến cuối bữa tự dưng anh gắp cho tôi một miếng thức ăn và nói: "em yêu ăn đi này" tôi vừa ngại vừa cố tỏ ra là anh em tôi toàn như vậy. Tôi nhớ anh như vậy, thương anh như vậy, do vậy tất tần tật thông tin về anh, về Quảng Bình của anh tôi đều để ý. Bây giờ mới thấu hiểu câu nói: "yêu nhau yêu cả đường đi". Tại sao có những cô gái cố gắng lấy lòng tôi, cố bên tôi, muốn yêu tôi nhưng tôi cứ tỏ ra thờ ơ và lạnh lùng, nhưng với anh, tôi lại rất nỗi say đắm, nó trớ trêu đến mức không biết trách ai và làm gì để giải tỏa nỗi lòng nhớ anh. Gửi anh người mà làm tôi có những dòng tâm trạng và những cử chỉ muốn yêu. Thực sự khoảng cách nó quá xa rồi, muốn gần nhưng lại SỢ!!! Tôi thực sự thật bế tắc, không biết phải làm gì nữa. Tôi không biết có nên tỏ tình hay không?
Mong chuyên gia tư vấn giúp ạ.
Bạn thân mến!
Để xác định giới tính, xu hướng tính dục của một người, còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố. Đó là sự hấp dẫn có tính bền vững cả về mặt tình cảm và tình dục. Thường xu hướng tính dục của mỗi người được bộc lộ khi bắt đầu tuổi dậy thì và thực sự rõ ràng khi ở tuổi trưởng thành. Khi đó, người ta có nhu cầu gẫn gũi, yêu thương, chia sẻ, chăm sóc, nhớ nhung, muốn gần gũi, quan hệ thể xác với giới nào. Vì thế, những cảm xúc nơi bạn là điều hoàn toàn dễ hiểu khi bạn nhận định mình là người đồng tính. Có thể có những cô gái “chạy” theo bạn nhưng bạn không có cảm xúc; nhưng có những người lại làm bạn trao hết tình cảm dù biết khó có được tương lai. Bạn có thể là người đồng tính nam hoặc cũng có thể là người song tính, vì chúng tôi chưa có nhiều khía cạnh để kết luận được xu hướng tính dục của bạn. Chính bạn hãy để bản thân mình dần dần có những trải nghiệm thực tế về cả cảm xúc và ham muốn tình dục để biết mình thực sự bị hấp dẫn bởi giới nào để tránh tự ngộ nhận bạn nhé.
Qua những gì bạn tâm sự, chương trình nhận thấy cậu bạn kia chưa có biểu hiện gì cho thấy cậu ấy có tình cảm với em, hiện tại cậu ấy chỉ xem bạn như một người bạn tốt mà thôi. Hơn nữa, giờ cậu ấy và bạn đã rất xa nhau. Rất khó để bạn biết rằng mình nên cố quên hay bày tỏ. Vì thế bạn hãy dành thời gian để tự mình suy nghĩ về việc mình lựa chọn nhé! Bạn đã dành tình cảm rất chân thành cho cậu ấy, nhưng tình yêu phải xuất phát từ hai phía mới hạnh phúc được. Khi bạn biết thực sự giới tính mình ra sao cũng là khi bạn biết bản thân sẽ hành động như thế nào để cảm thấy phù hợp và vui vẻ khi là chính mình là được. Khi đó, nếu bạn chắc chắn bản thân yêu thương đối phương thực sự thì hãy cứ bày tỏ tình cảm của mình để sau này bạn không phải hối tiếc bất cứ điều gì bạn ạ. Dù biết sẽ thật khó khăn và lo lắng mất đi tình anh em, nhưng bạn không thể sống thoải mái khi cứ giữ mãi những điều đó và hối tiếc về sau được phải không?
Không tình yêu nào là có lỗi cả, tình yêu đồng giới hay tình đơn phương cũng như vậy; vì thế người ta được phép yêu, được phép bày tỏ dù hạnh phúc hay khổ đau. Thay vì cứ ôm mãi mối tình vô vọng thì bạn có thể cho tình yêu của mình một lần được sống thật với lòng mình. Và khi đó bạn phải học cách chấp nhận kết quả của mình, dù đau lắm nhưng như thế còn có thể đau 1 lần rồi dứt thay vì sống mãi trong nuối tiếc, đợi chờ. Nếu cậu ấy cũng có tình cảm với bạn thì chắc hẳn sẽ chẳng lạc nhau, còn nếu cậu ấy không phải là người song tính hay đồng tính hoặc cậu ấy không thích bạn thì cũng đành lòng chấp nhận. Người không yêu ta thì chẳng thể nào cưỡng cầu đúng không? Khi đó bạn có thể dành nhiều thời gian cho các hoạt động khác, mối quan hệ khác, tham gia các câu lạc bộ dành cho những người có cùng giới tính với mình, bạn sẽ nhanh chóng quên đi những chuyện không vui và tìm được tình yêu đích thực cho mình.
Chúc bạn tìm hiểu rõ về bản thân và đưa ra quyết định cho mình một cách tốt nhất!