Bỏ lại quá khứ!
Xin chào chương trình. Em là nữ 22 tuổi. Nay em viết thư này xin được tư vấn để lấy lại tự tin trong cuộc sống.
Lúc nhỏ em có bị anh họ làm chuyện không hay và điều đó khiến em day dứt đến suốt những năm tháng học Đại học. Mặt dù em vẫn rất muốn có bạn trai, nhưng lúc đó, em rất mâu thuẫn giữa chuyện cũ và cũng muốn ép mình là mọi đàn ông đều xấu xa và đáng ghét. Và như thế, tính lại bướng, nên không muốn sống ở nhà, chán ghét gặp lại người anh họ tồi tàn. Khoảng thời gian khó khăn này, cho em quyết tâm, thi đỗ trường cấp 3 ở tỉnh, để một bước ra đi. Tưởng ra đi là điều đúng đắn, nào ngờ chuỗi ngày đen tối hơn đã bắt đầu. Đi học cùng với mấy bạn nữa, nhưng thời gian này gần như sống một mình, lại gặp bạn bè mới, cái gì cũng mới, cứ nghĩ, em sẽ sống cuộc đời mới, quên đi chuyện cũ, nhưng không hề, em vẫn nhớ vè chuyện ngày xưa, tự xa lánh bạn bè, không muốn chơi cùng ai, đi học rồi về phòng, đi đâu cũng một mình, nghĩ lại mà thấy mình mạnh mẽ ghê, tự sống cuộc đời cô độc.
Đến đại học đỡ hơn tí, nhưng cũng cô độc và gặp thêm mớ bạn chán chường, không cùng sở thích, không cùng văn hóa, chỉ cùng phòng, ít giao tiếp khiến em ngày càng thu mình, như rùa rụt cổ. Đến bây giờ khi tốt nghiệp rồi, bản thân thật sự thấy mình rơi vào vực thẳm, như con thuyền lênh đênh trên dòng nước mặc cho dòng nước đưa đẩy. Mấy tháng nay dịch ở nhà không đi đâu, mà thật ra từ trước tới giờ, cứ canh cánh trong lòng chuyện cũ, tự dằn vặt cũng không có đi đâu. Mà sống như vậy, cứ như chim bị nhốt trong lòng, tuy lí trí thì cứ nghĩ ở trong nhà, như là nơi an toàn nhất, chẳng cần đối diện mọi thứ, nhưng tính em chẳng phải kiểu trầm tính nên việc tự nhốt trong cái lồng, là điều khiến cho em cảm thấy như đi ở tù, chứ chẳng thoải mái như em từng nghĩ. Những lúc như vậy, lại muốn chạy quanh vài vòng nhưng sơi dây tư tưởng cứ trói buộc em lại. Giờ em cái gì cũng ngại, ngại gặp mọi người hàng xóm xung quanh.
Nhà em ở quê, nên hàng xóm dù rất thân thiết, vậy chứ chưa bao giờ gặp được em, do thấy ai đến nhà, em đi trốn mất, bởi mới nói mèo cụt đuôi, rùa rụt cổ. Còn một chuyện đối diện nhà là người bạn trai hồi nhỏ cùng lớn lên, học chung từ hồi mẫu giáo đến cấp 2, thân nhau có thể nói cũng có cảm tình, tự nhiên một phát em đi mất, không để lại lời nói gì, về nhà cũng không ra ngoài, nhưng người này cứ cho em cảm giác là đang chờ đợi em, đến giờ không có người yêu, qua vài chuyện nên em mới dám rút ra kết luận này. Nhưng thật sự hồi nhỏ em cũng rất cảm tình, có thể cũng rất mến bạn ấy, nhưng vì mặc cảm chuyện anh họ nên em cũng để vậy, không muốn bạn biết, nhưng mà lớn lên dù bạn có còn như vậy hay không, thì em vẫn nghĩ không muốn quay lại nữa, thời gian lúc nhỏ thật sự vui vẻ, hạnh phúc, nhưng giờ bạn ấy trở thành người gì rồi, xăm mình, ăn chơi nhậu nhẹt, dù trong lòng có đáp án không muốn quay lại, nhưng nhà trước cửa, em không ra vô gì được, cứ trốn trong nhà, riết muốn điên, giờ ra gặp không biết ứng xử thế nào luôn.
Thêm mấy ông già xung quanh, có gia đình cứ lẫn quẫn qua lại nhà em, nhìn tỏm chẳng muốn để mắt, mà cứ lượn qua, lượn lại thấy phát bực, Vì ngày xưa em may mắn đậu trường tỉnh nên cũng được đồn tiếng thơm một chút, với lại thấy con gái lớn, lại không ra đường, chắc lấy khó hiểu nên dạo dạo hay gì. Em thấy chắc cũng không có gì, chứ chả lẽ có ý gì được, nhưng thấy lại không muốn ra ngoài, giờ tự thấy nhan sắc cũng chả có gì. Nhưng cứ làm em thấy khó chịu không muốn ra ngoài, ở nhà riết rất ức chế.
Chuyện em với anh họ em cũng không dám nói cho ai, chuyện qua lâu nói, cũng không biết có ai tin, giờ lớn rồi không biết mở miệng ra sao, với lại giờ mới biết thật ra anh ta cũng chưa làm gì nghiêm trọng, nhưng tổn thương về tinh thần thì chẳng có gì có thể bù đắp lại được, thật sự vì thiếu hiểu biết, mà em tự vày vò suốt thời thanh xuân sống trong cô độc.
Giờ muốn tìm một người bạn trai tốt thì không có ai, ở thành phố không thể tin người được, vì toàn người không quen, ở cái tuổi này có khi yêu nhau chỉ muốn làm gì nhau thôi, chả có cái gì trong sáng và có thể gọi là tình yêu. Ở nhà thì lâu quá ngại không ra đường, tự sống cô độc riết, giờ không còn quen ai nữa, nhiều lúc cô độc ghê gớm, cũng k hiểu tại sao, mình lại đối xử như vậy với bản thân mình, trong khi mình còn chẳng phải là người phạm lỗi, mà phải tự trả giá.
Hết dịch thì sẽ đi làm, môi trường công sở thì toàn người lớn, không bị dụ thì thôi, chứ làm gì có người mình yêu ở đó chờ sẵn, cứ nghĩ mấy chuyện như vậy ,là không biết khi nào có người yêu. Vì sống trong cô độc trong suốt quãng thời gian qua, nên em cũng biết là em không thể sống như vậy được, cũng phải có người ở bên, nhưng thật sự không có ai, nghĩ vậy làm em lại càng sợ cho chặng đường sắp tới. Không biết liệu nên ở lại thành phố lập nghiệp hay về quê, về không được ở không xong. Nếu ở lại Thành phố, lại chẳng phải sống cuộc đời cô độc. Nếu không cô độc thì cũng bị cô độc làm cho con người tha hóa.
Tự nghĩ vì không chịu nỗi cô độc, thì kiếm đại người yêu lúc đó chẳng phải lại phụ thuộc vô, rồi làm những điều không nên làm, sống cuộc sống không nên sống, đụng đến trai thì dễ mang thai, lúc đó ai khóc nỗi đau này. Về quê chả nhẽ học 4 năm đại học xong, giờ về quê làm công nhân lương mấy cọc mấy đồng, chừng nào ngóc đầu cho lên nổi giờ đi đường nào mới là sáng suốt nhất?
Em rất mong sớm nhận được phản hồi. Xin cảm ơn chương trình rất nhiều.
Thân chào em gái!
Tôi hiểu, có những chuyện không hay thật khó để chia sẻ được với ai, mà cứ chôn giấu ở trong lòng là một cảm giác rất khó chịu. Rất cảm ơn em đã gửi gắm những tâm sự về chương trình. Tôi rất đồng cảm với những cảm xúc em trải qua.
Mặc dù câu chuyện đã xảy ra hằng bao nhiêu năm nhưng nó đã để lại những ảnh hưởng trong tâm lý của em. Bởi thế em vẫn khép cửa trái tim và thiếu đi một chút sự nhiệt tình ở trong cuộc sống. Có thể lúc đó anh họ em cũng nhỏ, ở trong độ tuổi tò mò hoặc hiểu biết chưa đầy đủ, còn em cũng còn nhỏ nên chưa biết cách xử lý tình huống ra sao. Mọi chuyện cũng đã qua rồi và thật may vì nó cũng không quá nghiêm trọng, nên để mọi việc cuốn đi, cũng như hãy để mọi muộn phiền được xóa sạch. Tranh thủ thời điểm nghỉ dịch này hãy làm những việc em yêu thích mà trước đây em chưa từng làm, hoặc học online thêm cái gì đó, ví dụ như một khóa học make-up giúp bản thân vừa xinh đẹp, vừa tự tin hơn; hoặc học thêm một khóa học kĩ năng mềm về giao tiếp… Liên lạc lại với những người bạn trước đây chơi với em mà lâu lắm em chưa nói chuyện để cập nhật về nhau, bạn bè luôn cần thiết cho cuộc sống em nhé.
Khi em tự tin vào chính bản thân mình thì khi đó giao tiếp với mọi người xung quanh em cũng sẽ cởi mở hơn. Những người bạn trước đây học cùng em, những người hàng xóm láng giềng hay cậu bạn gần nhà kia,… sẽ làm cho cuộc sống của em đa dạng sắc màu hơn. Ai cũng có những mặt tốt nhất định và em nên khai thác những điều đó, đừng vì những cảm xúc hay ấn tượng về một điểm nào đó mà đánh giá họ là những người không tốt. Khi em cởi mở, chào hỏi mọi người trước, vui vẻ đáp trả lại lời nói của mọi người, em sẽ phá được bức tường vô hình bấy lâu nay. Và nhất là trong môi trường làm việc, em sẽ càng yêu công việc hiện tại hơn khi em có những mối quan hệ tốt đẹp. Nên tự mình tạo ra điều tốt đẹp đó và đương nhiên em sẽ không phải băn khoăn giữa quyết định nên ở lại thành phố hay về quê, vì nơi nào em được là chính mình, được thử thách bản thân, được nếm thành quả hay có thêm kinh nghiêm, chưởng thành và cả sự đảm bảo cuộc sống thì đó là nơi em thuộc về.
Thoát ra khỏi rào cản tâm lý rồi thì chắc là em sẽ mạnh dạn hơn trong tình yêu đúng không nào? Muốn tìm được một người đàn ông tốt thì trước tiên em cần phải mở lòng hơn và xóa bỏ những định kiến không mấy tốt đẹp về đàn ông. Tự mình tìm đến các nhịp cầu kết bạn hoặc làm quen qua mai mối, giới thiệu hoặc gặp gỡ ở những nơi mình tham gia, làm việc,… Trong khi đó, em cũng còn khá trẻ, nên em không phải lo lắng quá nhiều em nhé. Cứ trở thành một người vui vẻ, tự tin, yêu đời đi, rồi nhất định em sẽ gặp được một người phù hợp.
Theo tôi nhìn nhận, em cũng là một người có nhiều ưu điểm: mạnh mẽ, biết quyết tâm, phấn đấu, tự lập. Hãy phát huy tốt hơn những thế mạnh ấy và cải thiện một số điều như tôi gợi ý ở trên. Hi vọng em sẽ làm mới thêm cuộc sống của mình một cách tích cực.
Chúc em hạnh phúc!