Em vẫn chờ tiếng YÊU từ anh...
“Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng, cần phải sống vui vẻ, không cần nghĩ có phải có ai đang để tâm tới mình hay không. Bởi một người cũng có thể sống cuộc sống tươi đẹp.” Tôi đọc những điều như thế này rất nhiều, cách làm người, cách hạnh phúc với chính bản thân. Ngày đó với cái nhìn vô tư, tôi cũng chả bận tâm nhiều lắm, vì tôi là chính tôi, nhưng rồi giờ đây, khi là một người trong cuộc, mới thấy nói dễ mà làm khó như thế nào.
Tôi không phân định được bản thân mình rốt cuộc là yếu đuối hay mạnh mẽ, là mù quáng hay kiên trì, là đang cố gắng hay cố chấp nữa. Khi mà tôi đã trót yêu một người, mà tôi biết rằng, trong lòng người ấy, tôi đặc biệt nhưng không bao giờ là duy nhất. Cái ngày tôi biết tới Người, tôi biết rằng Người chính là thứ mà tôi tìm kiếm bấy lâu nay. Người làm cho trái tim tôi bình an, êm dịu. Người khiến tôi nhớ nhung. Người chiếm trọn lấy tâm trí tôi. Tôi biết… tôi đã yêu. Tôi biết, mỗi lần gặp Người thời gian trôi thật nhanh, tôi chỉ muốn được ở bên cạnh Người, để thời gian dành cho nhau thật nhiều.
Tôi yêu Người, Người biết, nhưng Người chưa một lần nói yêu tôi. Người nói Người cần thời gian, vì Người chưa sẵn sàng. Tôi chấp nhận, bởi tôi biết hiện giờ Người là cả thế giới đối với tôi. Con tim tôi chưa bao giờ thôi âm thầm hy vọng, âm thầm mong đợi… cái ngày Người mở lòng yêu tôi. Rồi thời gian trôi qua, tình cảm của tôi với Người ngày một lớn, sự quan tâm của Người với tôi cũng ngày một nhiều hơn. Thời gian Người dành cho tôi nhiều hơn, Người quan tâm nhiều hơn, các quyết định của Người luôn hỏi tôi hay báo cho tôi biết.
Và Người nói… thích tôi.
Người mở lòng…
Tôi… hạnh phúc.
Phải chi tháng ngày tiến triển như vậy cứ tiếp diễn êm đềm. Nhưng giờ đây tôi biết rằng, người mà Người thương, Người nhớ, Người yêu nhất là một người. Và người đó… không phải là tôi. Hiện giờ Người vẫn liên lạc với người ấy, như những người anh em. Và tôi biết, Người yêu người ấy sâu sắc, trước đây và bây giờ cũng vậy. Và tôi biết, Người và người ấy, không thể đến được với nhau, bởi người ấy hiện giờ không yêu Người, chỉ coi Người là anh trai. Và tôi cũng biết, tôi là người đến sau…
Còn thương người cũ, vậy tình cảm mà Người dành cho tôi là như thế nào? Thà rằng Người trót vô tình lạc nhịp trước một người xa lạ. Đằng này, tôi biết gì để cạnh tranh với một người trong quá khứ, và đang kéo dài tới hiện tại nữa. Nhiều lúc tôi nghĩ, cám ơn người ấy, vì đã không yêu Người, nên giờ tôi mới có cơ hội tới gần trái tim Người, nhưng chưa chạm vào được. Tôi ích kỷ, phải không?
Hóa ra, lòng Người vẫn còn nhớ. Người vẫn chưa từng hoàn toàn buông bỏ.
Hóa ra, Người chưa dốc lòng với tôi!
Hóa ra, bên tôi, Người cô đơn?
Có phải khi bên tôi ở những nơi thật đẹp, thật nhiều niềm vui, Người ước giá mà bên Người không phải tôi, mà là người ấy? Có phải khi tôi quan tâm, yêu thương Người thật nhiều. Tôi cần Người bao nhiêu, yêu Người bao nhiêu, thì Người sẽ càng cô đơn như thế? Có phải tôi sẽ mãi thua người ấy, sẽ mãi không bằng người ấy đâu, đúng không? Nếu không Người cũng đã yêu, đã dành trọn tình cảm cho tôi rồi.
Tôi biết, chuyện của chúng ta cũng đang đẹp, đang vui vẻ, đang hạnh phúc, và đang tiến triển. Hay… vốn chưa từng ý nghĩa, chỉ riêng tôi ngộ nhận. Không! Tôi biết Người cũng dành cho tôi một vị trí đặc biệt, chỉ là không trọn vẹn mà thôi. Nhưng Người có hẳn nghiêm túc với mối quan hệ hiện tại, hay tôi chỉ là người thay thế tạm thời để tâm hồn Người đỡ trống vắng? Nếu một ngày nào đó, tôi đang bên cạnh Người, và người kia cần Người, hẳn, Người sẽ bỏ tôi mà đi. Đúng không? Tôi đang ghen ư? Hẳn rồi. Tôi yêu Người đến vậy mà. Tôi không ghen với người ấy, mà tôi ghen với tình cảm mà Người dành cho người ấy, sao nó sâu đậm đến vậy, nó làm tôi xót xa.
Vậy những dự định mà Người nói với tôi, những kế hoạch, những điều Người đang làm cho tương lai của cả 2 người, rồi thường xuyên Người là người chủ động gọi điện nói chuyện hàng tiếng dù cách nhau cả nửa vòng trái đất, cái cảm giác Người mang lại cho tôi, tôi biết điều đó là thật. Tất cả những quyết định Người đang làm, đều có tôi trong đó. Tôi cũng nghĩ, nếu Người không yêu tôi, nếu tôi không quan trọng, sao Người phải làm vậy. Tôi cũng biết tình cảm Người dành cho tôi không phải giả dối.
Nhưng giờ tôi cũng biết tôi luôn mãi chỉ là người đứng thứ hai trong trái tim Người mà thôi. Vậy tình cảm Người dành cho tôi là tình yêu, hay với Người, tôi giờ như là một tri kỷ? Đến đây, tui chợt nhận ra, Người vẫn chưa từng nói yêu tôi.
Tôi cũng từng nghĩ, chấp nhận đi, tri kỷ cũng được, ở bên Người, được Người quan tâm là hạnh phúc rồi. Nhưng để ở bên Người như vậy, tôi sẽ phải đánh đổi cả tuổi xuân của mình, cuộc sống hiện tại, cho một tương lai mờ mịt mà tôi nhìn không rõ. Tôi cũng từng nghĩ, buông bỏ đi, nhưng giờ tình cảm giữa tôi và Người vẫn đang tiến triển mà, Người vẫn đang vun đắp tỉnh cảm của 2 người mà, tôi không đành! Bởi Người là cả thế giới của tôi mất rồi, và bởi ngày Người và người kia đến với nhau, tôi biết nó cũng xa vời, nhưng Người yêu người ấy, chỉ là 2 người không thể đến với nhau mà thôi. Nhưng tôi và Người thì có thể, chỉ là không trọn vẹn. Hay cứ chấp nhận như thế để được bên Người nhỉ?
Tôi cố chấp? Tôi ích kỷ? “Thực ra, con người luôn ngược đời, người yêu bạn chiều chuộng bạn thì bạn không thèm. Người lạnh lùng, ơ hờ với bạn thì bạn lại theo đuổi mãi không thôi. Cuối cùng, người bị tổn thương đầy mình là chính bản thân bạn.” Tôi biết điều đó, lạnh lùng, ơ hờ không nói, nhưng đây Người vẫn quan tâm tới tôi, vẫn coi tôi là quan trọng. Tôi “Không buông được, nghĩ không thông, nhìn không thấu, quên không nổi!”.
Nếu chấp nhận, tôi sẽ mãi luôn chỉ là người đứng thứ 2 trong tim Người mà thôi. Hay vậy đi nhỉ? Nhưng… em đau... Chung tình là quá khờ đúng không anh?
Thà rằng anh cứ để rõ ràng mối quan hệ này không hề giá trị đi. Đừng cho em hy vọng em là đặc biệt, là duy nhất. Đừng cho em tưởng rằng em đã có thể khiến anh rung động, rằng chúng mình đã là một đôi. Hay ta vẫn cứ tìm hiểu nhau nhiều hơn nữa, biết về nhau nhiều hơn nữa để chẳng phí duyên gặp gỡ. Biết đâu tình yêu chân thành của em sẽ làm anh phai nhạt tình yêu kia trong anh. Biết đâu một ngày nào đó, anh mở lòng nói lời “yêu” em.
Vẫn một khi yêu là dốc hết lòng, hết dạ, nghiêm túc chân thành, chỉ muốn thuộc về riêng một người. Em tham lam quá chăng!
Bạn thân mến!
Trong tình yêu, không có đúng – sai, tốt – xấu bởi không có một tiêu chí, chuẩn mực nào để có thể đánh giá, đo đếm cảm xúc của mỗi người được. Cảm thấy thích hợp hay đó là điều mà mình mong muốn thì hành động theo con tim mách bảo.
Yêu một người không yêu mình, dù biết rằng sẽ đau rất nhiều, rất lâu nhưng nhiều người vẫn chấp nhận chỉ để đổi lại một sự quan tâm, một cái ân cần dù là rất nhỏ. Bạn không dám buông bỏ đó là yếu đuối, bạn can đảm, bất chấp để tiếp tục là mạnh mẽ, dù tổn thương, dù đau khổ, dù biết trong tim anh ấy luôn có một người ngự trị nhưng bạn vẫn yêu đó là mù quáng, nhưng bạn vẫn cố gắng với hy vọng rằng một ngày nào đó trái tim họ sẽ mở cửa đón nhận một tình cảm khác thì đó là kiên trì, dù bạn đau nhưng không chịu buông đó là cố chấp. Bạn vừa yếu đuối, vừa mạnh mẽ, vừa mù quáng, vừa kiên trì, vừa cố gắng và cố chấp theo đuổi một người mà bản thân bạn biết rằng mình sẽ không thể nào có được tình yêu thực sự của anh ấy.
Trong tình yêu cũng không có sự phân định thắng – thua. Tình yêu là cảm xúc xuất phát từ con tim mỗi người, là sự hòa hợp, đồng điệu của hai tâm hồn, không thể gượng ép hay cưỡng cầu. Chúng ta không thể bắt mình phải yêu ai hay không yêu ai được. Ai cũng sẽ luôn có người mà mình không thể bước vào trái tim họ và cũng luôn có người mà dù biết họ yêu mình rất nhiều, họ rất tốt nhưng có cố gắng đến mấy trái tim cũng không thể rung động được. Nếu như tình yêu cứ cho đi mà sẽ được đáp lại như chúng ta mong muốn thì sẽ chẳng còn khổ đau nào nữa mà thay vào đó sẽ là ngập tràn hạnh phúc. Nhưng cuộc sống luôn tồn tại những điều éo le, ngang trái mà không thể tránh được. Bạn yêu anh ấy cũng giống như anh ấy yêu một người con gái khác vậy. Mãi đuổi bắt nhưng biết nó không thuộc về mình, nếu như có bắt được thì chỉ là thân xác mà thôi.
Bạn vẫn luôn nuôi nấng một niềm hy vọng rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ rung động trước sự chân thành, kiên trì của bạn. Dù đau khổ nhưng bạn vẫn không buông tay. Và giờ đây, khi anh ấy có những sự đáp lại tích cực hơn khiến bạn vui hơn và niềm hy vọng lại càng lớn hơn rất nhiều. Song, chương trình cảm nhận được rằng luôn có một cảm giác bất an thường trực trong bạn khi mà bạn vẫn cảm thấy trái tim anh ấy luôn hướng về người con gái kia. Vậy sự tiến triển đó có phải đúng là điều bạn mong đợi? Bạn có thực sự hạnh phúc trong mối quan hệ này? Bạn có chắc mình sẽ chấp nhận được tình cảm không trọn vẹn này?
Những câu hỏi bạn đang đặt ra nhưng bỏ ngỏ, có lẽ bạn hoàn toàn có thể trả lời được, không phải lúc này mà từ rất lâu nhưng bạn đã cố tình né tránh, không đối mặt với nó. Vậy thì cố gắng tự trả lời một lần, đối thoại với chính bản thân mình, đó cũng là cách tìm một sự rõ ràng trong mối quan hệ này.
Bạn chờ đợi tiếng yêu từ anh ấy, chờ đợi một câu trả lời để khẳng định, để bạn cảm thấy an tâm hơn. Tuy nhiên, nếu như anh ấy có nói “yêu” bạn đi chăng nữa, liệu bạn nghĩ mình có thực sự tin tưởng vào lời nói đó? Trong bạn có thực sự hạnh phúc hay vẫn day dứt, bất an? Nếu câu trả lời là “không” thì dù anh ấy có nói hay không cũng không có gì thay đổi. Bởi điều quan trọng không phải là lời nói mà là cảm xúc, tình cảm hai người dành cho nhau.
Không biết bạn và anh ấy quen biết và yêu nhau từ khi nào? Điều gì lại khiến bạn nghĩ hai người cần thêm thời gian để hiểu nhau hơn? Bạn nghĩ mình chưa thực sự hiểu anh ấy hay anh ấy chưa hiểu hết về bạn? Song, hiểu thuộc về lý trí, yêu lại thuộc về cảm xúc, vì vậy, yêu và hiểu là hai việc khác nhau. Cũng giống như yêu và thương, có thể thương rất nhiều, hiểu rất nhiều nhưng yêu lại là một trạng thái khác. Vậy bạn cần điều gì? Yêu hay thương hay hiểu?
Lúc này, tiếp tục hay buông tay sẽ phụ thuộc vào sự chấp nhận của bạn mà thôi. Bạn có chấp nhận cuộc tình của mình luôn tồn tại hình bóng của một người con gái khác? Bạn có chấp nhận được cảm giác mình là "người thứ 2"? Chỉ có bạn mới biết mình mong muốn gì, chờ đợi gì và điều gì là quan trọng nhất với mình? Tuy nhiên, có lẽ bạn cần nghĩ đến hạnh phúc lâu dài của mình, bạn nhé!
Mong bạn sẽ có lựa chọn để bản thân cảm thấy thoải mái nhất, phù hợp nhất!