Hẹn hò qua app đồng giới đa phần chỉ muốn qua đường, không lâu dài thậm chí cả lừa đảo...
Gửi Ban Biên Tập Cửa Sổ Tình Yêu.
Em sinh năm 1993, sống tại 1 tỉnh miền Tây Nam Bộ. Em ngày càng cáu gắt, khó chịu, nạt nộ hay mất ngủ... đến mức khiến người nhà phải giữ khoảng cách.
Em là gay, nhưng ngoại hình, giọng nói, tính cách đều không có gì khác biệt nên không bị nghi ngờ. Chỉ là cuộc sống quá cô lập ở nơi tỉnh lẻ đã khiến tâm lý em ngày càng tiêu cực hơn trước. Như mọi người đều biết, tất cả hoạt động cộng đồng, điểm đến gặp gỡ... dành cho gay đều chỉ tập trung tại các thành phố lớn như HCM, Cần Thơ... Còn tại tỉnh lẻ như tỉnh em đang sống thì gần như là không có gì. Muốn làm quen chỉ có con đường hiếm hoi là app hẹn hò, nhưng cũng có nhiều hạn chế. Vì do là thế giới ảo, không rõ mặt đối phương, có khi đứt liên lạc, chỉ nói chuyện trên app chứ không gặp được ngoài đời, đa số chỉ muốn hẹn qua đường, không lâu dài, thậm chí cả lừa đảo.
Thêm nữa, người trẻ tuổi gần bằng em đều bỏ tỉnh đi. Cơ hội gặp gỡ của em đã hạn chế lại đa số toàn gặp người tuổi trung niên, họ khác em quá nhiều tính cách, lối sống, suy nghĩ, lệch tuổi rất lớn nên em khó thành với họ. Em lại không có bạn bè thân nào hết để tâm sự. Gia đình cũng khó tính, lúc em chọn Đại học lại bắt ép mình học ở lại tỉnh, không cho lên TP HCM. Cuộc sống trong nhà của em cũng thường xuyên mâu thuẫn với ba mẹ về sinh hoạt, công việc, nghề nghiệp...
Do nhiều vấn đề, không thể định cư tại TpHCM nên trước mùa covid em cũng thỉnh thoảng lên Tp HCM vài chuyến đi du lịch 1 mình, nhưng gần 2 năm nay thì không thể. Từ lúc chọn trường Đại học, tính tình em đã biến đổi đến không ngờ. Từ người hiền lành, ít nói, dễ chịu, hay bỏ qua mâu thuẫn thì nay em đã trở nên nóng nảy, cáu gắt, hay nạt bộ người khác. Tại nhà, không hiểu sao em cứ thích thử cảm giác mạnh như tự làm mình bị thương, đập đầu vào tường, thử cảm giác tự sát, biếng bỏ ăn. Tại chỗ đi làm, áp lực công việc cũng nặng nên khi bất mãn đồng nghiệp em sẵn sàng cãi vã tay đôi, thậm chí còn lao vào đánh người. Từ 2 năm nay, em ngày càng cáu gắt, cãi với nhà mình đến mức ba mẹ dù khó cũng phải lo lắng, nhưng mẹ không dám hỏi gì, người nhà cũng phải dần giữ khoảng cách với em.
Em thắc mắc muốn đặt 3 câu hỏi với Ban biên tập rằng:
- Do đâu, nước ta dù cải thiện cộng đồng LGBT nhưng lại quá mức "cách biệt địa lý" như em đã nêu bên trên. Phải chăng nước ta luôn đàn áp, kiềm hãm sáng kiến, ỷ tưởng mới?
- Vì sao nước ta lại không có đến 1 kênh thông tin nào đầy đủ, cập nhật, đăng tin thường xuyên về cộng đồng. Tin tức chỉ được đăng nhỏ giọt, hạn chế, tạm bợ trên vài tờ báo mạng. Lúc trước có mỗi kênh vietnammoi.vn nhưng giờ cũng ngưng luôn rồi. Có phải nước ta luôn kiềm hãm, hạn chế truyền thông?
Em cũng đã gửi 2 câu hỏi này đến nhiều kênh tư vấn, nhưng đều không nhận được câu trả lời, thậm chí nếu trả lời, họ cũng chỉ vòng vo lan man, không vào đúng trọng tâm.
- Muốn giải tỏa tâm lý tiêu cực, em càng cáu gắt, sinh sự, đánh người khiến em dễ chịu hơn. Có nên không?
Chào em. Chị cảm nhận được phần nào đó sự bức xúc, cũng như nỗi cô đơn của em đang trải qua. Dù em có là g.ay nhưng em cũng đang là một thanh niên 27,28 tuổi, quãng đường phía trước của em còn rất dài, bởi vậy nếu em cứ tiếp tục duy trì tính cách như thế này thì bản thân em sẽ là người chịu thiệt thòi trước tiên. Chuyên gia trang www.cuasotinhyeu.vn sẽ trả lời những khúc mắc của em, giúp em thoải mái tư tưởng hơn nhé!
Em có hiểu tại sao ở những thành phố lớn như Sài Gòn, Cần Thơ…thì những vấn đề giới tính sẽ được nhìn nhận cởi mở hơn không? Không phải do nước ta cố tình tạo ra một khoảng cách như vậy, mà em phải biết rằng đó là những thành phố lớn, nơi tập trung đông đúc dân cư từ mọi miền của Tổ quốc đổ về. Tại đó, mỗi người thường tập trung vào cuộc sống riêng của họ để mưu sinh, cũng không biết ai với ai để soi mói, để ý. Bên cạnh đó, càng đông người thì càng xuất hiện nhiều hạng người: có người học thức, có người lao động chân tay; có người hiền lành lương thiện, có người mưu mô, toan tính; có người dị tính, có người đồng tính, song tính…Ở một nơi mà ai có cuộc sống của người đó thì con người sẽ được tự do thể hiện bản thân hơn. Do đó, cộng đồng LGBT cũng được tự nhiên thể hiện bản thân hơn. Đó là điểm khác biệt em ạ, mà sự khác biệt này là do môi trường sống, do con người tạo ra chứ không phải do nhà nước o ép.
Về những thông tin trên báo mạng mà em cho rằng là chưa đầy đủ thông tin, nhỏ giọt, cái đó không phải do nước ta kiềm hãm, hạn chế truyền thông, bởi những người thuộc nhóm giới tính thứ 3 đâu có hại cho đất nước, cho xã hội. Chẳng qua ngay cả chính những người thuộc nhóm LGBT họ cũng không muốn tiết lộ thông tin. Mà em nghĩ xem, chính em cũng không muốn come-out để mọi người biết về em đúng không nào? Một phần khác nữa, một khi những thông tin được đưa lên truyền thông phải là những thông tin đắt giá, có tác động tích cực đến cuộc sống, xã hội thì nó mới đạt được hiệu quả. Mong rằng em hiểu được điều đó.
Khi chị nói hai điều trên, đã khiến em cảm thấy thoải mái hơn chút nào chưa? Còn nếu như em vẫn cảm thấy cuộc sống quẩn quanh, bế tắc, em vẫn không điều chỉnh được cảm xúc, hành vi, thì em thực sự nên tìm tới các trung tâm tư vấn tâm lý để được giải tỏa em ạ. Hành hạ bản thân là một giải pháp tiêu cực, nó không chỉ ảnh hưởng đến người thân, người xung quanh em mà chính bản thân em là người bị ảnh hưởng lớn nhất. Do em có những ức chế, bị kìm nén, em không thể giãi bày với ai nên mới khiến cho em có những hành động như vậy.
Em cũng không còn trẻ con nữa, tự em hãy quyết định cuộc sống của chính mình. Nếu em đã chắc chắn về giới tính của mình thì em cũng nên lựa lúc nào đó để come-out, khi đó em sẽ tự tin hơn. Em cũng hoàn toàn có thể tự quyết định việc di chuyển tới những nơi mà có nhiều người chung giới tính với em để cơ hội tìm thấy "một nửa" cao hơn. Việc em cảm thấy mất niềm tin vào tình yêu, vào cuộc sống là bởi em chưa tình được một tình yêu đích thực. Chị chúc em một ngày nào đó – sớm thôi, em sẽ gặp được người phù hợp với em.
Vui vẻ lên em nhé, cuộc sống này còn rất nhiều điều tươi đẹp đang chờ em ở phía trước!