Khổ tâm khi mẹ la mắng "bị điên" vì ham chơi game
Chào bác sĩ!
Cháu năm nay 14 tuổi, Khi ở nhà cháu luôn có cảm giác khó chịu và ức chế khi đang chơi game hoặc làm 1 việc gì đó gần xong thì lại bị mẹ kêu, lúc đang chơi game vừa vô trận thì đúng lúc mẹ kêu đi làm việc nhà mà thua 1 trận là thua luôn 1 chuỗi thắng cháu tính từ mấy buổi thức khuya cứ như thế cháu dần dần cảm thấy không muốn sống trong nhà nữa, mà lúc nào mẹ cháu cũng kêu đúng lúc vừa vô game xếp trận ( không chơi được là thua mất chuỗi cháu tính từ mấy buổi thức khuya ) chiều chiều mẹ cháu thường bế em qua nhà hàng xóm chơi thì cháu không dám đụng vô cái điện thoại nữa! vì lúc nào hể dụng vô cái điện thoại vô game chơi thì mẹ cháu lại về, cái này cháu không biết phải trùng hợp không nữa 10 lần thì có 8 lần bị như thế này rồi!
Lúc mẹ cháu cáu gắt thì kiếm chuyện chửi cháu! Hôm đó là buổi trưa lúc mẹ bế em đi chơi về rồi thì nó đi ngủ xong cháu xin mẹ ra ngoài chơi 1 chút thế là cũng vừa vô trận là bị kêu vô đưa em lúc xin đi chơi thì mẹ cháu kêu Ừ rồi mà như thế! Lúc này tâm trạng cháu hơi bực với tức nên không được vui, mẹ cháu chửi cháu Đ* m* mày tao bế nó đi chơi từ sáng rồi mà mày chơi chưa đã hả thằng chó ( lúc này cháu không chơi gì hết vì sợ mẹ về ) rồi cháu cũng im cho qua chuyện chứ nếu cháu mà nói cháu không chơi thì mẹ cháu còn chửi nhiều nữa! còn có lần cháu đi đá cầu về dép đang bẩn nên sân lót gạch nhà cháu bị dơ rồi mẹ chửi cháu ( cháu không biết sân bị ướt ) mà cái sân đó ngày nào mẹ cũng rữa mà lúc nó khô thì người ta lại dẫm dép lên thì dơ tiếp mà ngày nào mẹ cháu cũng rữa !
Chiều chiều thì mẹ cháu bắt cháu chạy xe đạp từ nhà đến chợ để mua 1 ly cafe sữa cho mẹ uống ( đi mua về đã mệt còn bị chửi ai mà muốn đi mua ) nếu không đi mua thì mẹ kêu cháu bê đê không dám ra đường mà hằng ngày cháu vẫn cởi trần chơi đá cầu ngoài đường đó thay! Mà mẹ cháu kêu chơi máy tính với điện thoại nhiều là bị khùng ( cháu nghĩ chơi máy tính với điện thoại vẫn không sao hết! thậm chí nó còn giúp cháu giải tỏa những căng thẳng và vui sướng vì được cùng với bạn bè lập đội đánh với người khác và giành chiến thắng, khi bực tức trong người thì cháu không thể bộc lộ ra ngoài hay cáu gắt được mà cứ phải kiềm hãm lại vào bên trong nên cháu rất khó chịu, chỉ có chơi game và chơi thể thao bên ngoài cháu mới cảm thấy thoải mái mà mẹ cháu kêu chơi game là bị khùng cháu là thằng điên thằng khùng này nọ, đi chơi thể thao về thì chân tay tất nhiên bị dơ rồi mà vẫn chửi cháu là chơi gì mà dơ như mọi mày chơi máy tính nhiều quá mày bị điên rồi.
Còn cái dẻ lau trước cửa buồng tắm cái đó là dẻ lau chân mà chân cháu bị dính nước vơi bị dẫm vào chỗ cố cát ở khe cữa nên lau lên thì cái dẻ ấy tất nhiên là phải dơ rồi chứ dẻ lau chân có bao giờ sạch như mới đâu mà mẹ cháu cứ chửi cháu! lúc em của cháu ngủ thì mẹ cháu thường nắm kế bên nó xem điện thoại có vài lần xem chích ngừa cho nó nhưng có vài lần toàn xem tin tức ba xàm ba láp hồi chiều cháu nằm kế bên võng nó ngủ cháu lên điện thoại xem trò chơi khoa học rồi mẹ cháu chửi chửi cháu! não của mày già rồi 10 mấy năm rồi não nó còn non lắm 1 mình mày khùng là được rồi mày đéo biết thương em mày à! mày rảnh sao mày không lên xem wifi có hại hay không đi Đ* M* Mày này nọ, rồi cháu nói mẹ buổi tối cũng nằm gần nó xem điện thoại mà rồi mẹ cháu chửi cháu tiếp Đ* M* Mày tao lên xem chích ngừa cho nó chứa lên xem tin tức bà nội mày à! đừng chọc điên tao lên nha thằng chó! ( lên xem tin tức thằng nhóc nào bị bắt cóc ở Quảng Bình rồi chiều qua nhà bác kể cho mấy cô kia nghe ).
Có lần mẹ cháu bỏ rác ở bên nhà, cháu cũng đổ rác trong thùng ra ngoài đo thì ba cháu kêu! mày làm gì vậy, sáng nào ông ngoại mày cũng lượm rác ở đó đó sao mày vứt rác ra hoài vậy lúc này cháu nói cháu không biết, ba cháu nói mày không biết cái gì mà không biết mày lớn rồi chơi máy tính với điện thoại nhiều rồi bị khùng hả? ( lúc này cháu ít chơi máy tính lắm thậm chí có cả 1 tuần cháu không thèm đụng vô máy tính ) vậy mà lúc nào cháu cũng gán cái mác THẰNG KHÙNG, THẰNG CHÓ,MÀY CHƠI ĐIỆN THOẠI VỚI MÁY TÍNH NHIỀU RỒI MÀY BỊ KHÙNG RỒI! CHÁU CẢM THẤY RẤT BỰC BỘI MONG BÁC SĨ CHO CHÁU LỜI KHUYÊN! CHÁU CẢM ƠN BÁC SĨ NHIỀU! Ở NHÀ KHÔNG NGÀY NÀO LÀ KHÔNG BỊ CHỬI.CHÁU CẢM THẤY KHÓ CHỊU QUÁ ÁC SĨ ƠI
Chào cháu!
Cảm ơn cháu đã tin tưởng và gửi gắm tâm sự đến chương trình. Qua thư, chương trình hiểu rằng cháu đang cảm thấy bị tổn thương và rất ấm ức trước những ngôn từ bố mẹ dành cho cháu. Chương trình xin thấu hiểu và chia sẻ nỗi niềm này cùng cháu.
Chơi game là một trong những hình thức giải trí, giúp con người có thời gian thư giãn, quên đi những giờ lao động căng thẳng. Mỗi một loại game đều mang lại những lợi ích nhất định như chơi cờ tướng tang khả năng tư duy, sự nhạy bén, chơi đế chế cần cái đầu của “Khổng Minh”, chơi game thời trang giúp chúng ta có sự sáng tạo, óc tưởng tượng tốt hơn và còn rất nhiều trò chơi khác bổ ích cho trí não. Tuy nhiên, thực tế có rất nhiều người lạm dụng thời gian chơi game, đặc biệt các bạn trẻ và bên cạnh đó chơi game cũng ảnh hưởng rất nhiều đến đời sống của chúng ta nếu ta không sử dụng hợp lý. Có những câu chuyện đau lòng, vì chơi game quên ăn quên ngủ, tinh thần mệt mỏi, có những bạn chơi trò chơi bạo lực và khi ngoài đời cũng ảnh hưởng ít nhiều, thậm chí cứ hão huyền là người có võ công giỏi, cũng thích thử cầm súng thật chơi, hoặc kiếm như các hiệp sỹ giang hồ trong cổ trang xưa. Bởi thế, vô hình những tác hại của game khiến người ta định kiến và nhớ nhiều hơn là những mặt lợi của nó.
Chính vì lẽ đó nên đôi khi bố mẹ sợ cháu chơi game sẽ ảnh hưởng đến não bộ, ảnh hưởng đến kết quả học tập. Trong cuộc sống ít người hiểu đúng và có cái nhìn tích cực về việc chơi game. Cháu có thể hiểu cho bố mẹ ở vấn đề này.
Còn việc cháu làm bất kỳ việc gì cũng bị bố mẹ la mắng, chửi bới và dùng những lời lẽ khiếm nhã. Thực sự, con người chúng ta chẳng ai vui vẻ khi có người khác mắng chửi. Tuy nhiên cháu ạ, con người chúng ta không ai là hoàn hảo, được điểm này thì mất điểm kia. Mỗi người là một cá thể riêng biệt, chẳng ai giống ai. Có người sinh ra vốn nhìn đã dịu dàng nữ tính, có người lại cộc cằn thô lỗ, nói năng chẳng mấy ai ưng nhưng lại rất tốt bụng. Ấy vậy, những người khéo nói vẫn đỡ mất lòng hơn người cục tính. Hơn nữa, những người khô khan, không giỏi ăn nói họ rất khó khăn trong việc thể hiện tình cảm, sự quan tâm đến người khác. Vậy không biết bố mẹ cháu thuộc tính cách nào?
Cháu ạ! Có thể cháu cảm thấy ức chế khi bố mẹ không hiểu cháu, cháu làm sai không chỉ bảo tận tình mà cáu gắt. Nhưng xét cho cùng, bố mẹ nào cũng thương con. Những sự việc xảy ra trên có thể do mẹ cháu là người cầu toàn, sạch sẽ, lại nóng tính. Vì vậy, khi những gì họ không vừa ý trong lòng họ sẽ có 1 sự tức giận rất lớn điều khiển trí óc khiến họ muốn bộc phát ra ngay lập tức có thể bằng lời nói, có thể bằng hành động. Và sau đó mọi chuyện lại trở lại bình thường. Bởi thế không thể khẳng định bố mẹ ác cảm hay không thương cháu. Có chăng là sự giáo dục chưa đúng cách. Rất nhiều người họ hiểu việc làm của con là chưa đúng nhưng họ không biết làm cách nào để nói nhỏ nhẹ, dạy bảo từ từ.
Cháu trai thân mến! Cháu là một người quan rất ngoan, rất nghe lời bố mẹ mặc dù chắc giận dỗi trong lòng. Đó là điều đáng tuyên dương. Nếu như bản thân cháu không thể chịu đựng và chán ghét cảnh bố mẹ la mắng thay vì chịu đựng, cháu có thể tạo một cuộc nói chuyện với bố mẹ, nêu những suy nghĩ và cảm giác trong lòng cháu. Cũng có thể cháu gửi một lá thư mang tâm trạng và lời tâm sự thật lòng nhất của cháu cho bố mẹ nếu cháu không thể trực tiếp nói chuyện. Trong thư, cháu trình bày với những ngôn từ nhẹ nhàng để bố mẹ dễ cảm nhận đó là cảm xúc thật sự của cháu.
Chúc cháu luôn thành công!