Khốn cùng trong những tháng ngày đối diện với tương lai bởi quá khứ tội lỗi...
Chào chương trình cửa sổ tình yêu ! Hiện em đang rất đau khổ và dằn vặt. Em gần như không lối thoát. Mong chương trình chia sẻ cho em lời khuyên đúng đắn nhất lúc này. Em năm nay 28 tuổi. Đã có gia đình và 1 bé gái 3 tuổi. Cuộc sống đang rất hạnh phúc. Nhưng nó sẽ hạnh phúc trọn vẹn hơn khi em không có quá một khứ đầy tội lỗi.
Em và chồng quen nhau năm 2008. Anh rất tốt và gần như trọn vẹn. (Em đã quan hệ trước hôn nhân). Nhưng em đã phản bội anh, đến 2 lần chị ạ! Quen đến năm thứ 3 thì em có quen biết thêm 1 người. Đầu tiên cũng chỉ đi chơi, nói chuyện bình thường. Nhưng dần rồi đã phát sinh tình cảm, và em đã đi quá giới hạn cho phép. Lúc đó em cũng đang đứng giữa lựa chọn. Và em đã chọn kết thúc cuộc tình đó. Nó kéo dài được 5 tháng. Dĩ nhiên cảm giác em khi đó là day dứt, dằn vặt và có lỗi.
Còn lần thứ 2 lần mà em phải hối hận cả đời, phải sống trong sợ hãi và day dứt. Nó dày vò em không còn lối thoát. Em thề rằng chưa bao giờ có ý nghĩ chung chồng, càng không nghỉ mình sẽ là kẻ thứ 3, kẻ phá hoại gia đình... và cũng đừng hỏi em rằng lý do gì để em đã ngủ với chồng người (là 2 lần). Anh ấy là khách hàng nơi em làm việc. Đã có gia đình và vợ con ở quê. Một mình anh vào đây làm việc.
Em chỉ biết được chừng đó. Là cảm giác say nắng choáng váng hay do nhục dục em thật lòng không biết. Em cũng không muốn nhớ và nhắc đến. Mọi người có thể nói em là lẳng lơ, là hư đốn, dễ dãi... vì thế cũng không làm vơi đi tội lỗi mà em gây ra. Để rồi em nghĩ mình đã trả giá cho cái sai lầm đó. Một cái giá quá đắt. Vì không có bản án nào bằng bản án lương tâm. Nó kéo dài được 2 tháng thì em chấm dứt tất cả. Sau đó anh có vài lần đến chỗ em làm và anh coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hiện em đã chuyển chỗ làm. Quay lại với người yêu – hiện tại là chồng em bây giờ. Sau khi chấm dứt mọi chuyện trên em cũng quyết định chia tay với người yêu, vì sau tất cả em không có lý do gì để tiếp tục. Nhưng em lại không dám nói ra lý do chia tay. Nếu nói ra lúc đó em nghỉ giờ đã không đến được với nhau. Em thật ích kỷ, thật xấu xa. Nhiều lần níu kéo, bọn em tiếp tục quen nhau và đến năm 2012 chúng em quyết định cưới nhau.
Trong đầu em khi đó chỉ nghỉ sẽ cố gắng bù đắp và chuộc lại lỗi lầm của mình bằng một người vợ, người mẹ thật tốt. Nhưng không ! Nó không hề đơn giản như em nghỉ. Em không thể bình yên được một chút nào. Em luôn sống trong sợ hãi và đau khổ. Nó dày vò tâm trí em đến tột cùng. Em sợ chồng sẽ biết được quá khứ của em, sợ mọi người sẽ biết được chuyện xấu của em, sẽ soi mói, mỉa mai và nhìn em bằng những ánh mắt khinh bỉ. Em sợ tất cả sẽ quay lưng với em. Sống với cái bí mật mà sống để bụng chết mang theo nó không dễ chút nào. Em đau đớn, hối hận.
Và đỉnh điểm là cách đây vài ngày em tình cờ thấy anh ấy trên đường (Người đã có gia đình). Em như chột dạ, như kẻ xấu sắp bại lộ mọi chuyện. Em hoảng hốt và cứ nghỉ lung tung. Rằng nếu lỡ anh ấy nói với chồng em, nói cho mọi người biết chuyện ngày xưa thì em sẽ ra sao ? (Hơn 4 năm nay em không hề gặp lại và biết tin tức gì của một ai) nhưng Em không thể tập trung làm việc, không thể bình tĩnh và suy diễn lung tung. Em rơi vào hoang mang. Hơn ai hết em biết tính chồng. Nếu biết sự thật anh sẽ chia tay - không có chuyện tha thứ ở đây. Em cần chồng, cần con, cần gia đình nhỏ này. Vì với em giờ chồng và con là tất cả.
Em cũng trấn an với mình rằng đó là quá khứ. Hãy sống cho hiện tại. Nhưng nó khó quá chị ơi ! Em cứ nghỉ, nghỉ lung tung. Em sắp hết chịu đựng được rồi. Em chỉ muốn nói ra hết, nó sẽ làm em thanh thản bớt một phần nhưng sẽ làm chồng mình tổn thương vô cùng. Cũng đồng nghĩa với việc nói ra là em sẽ mất gia đình mình.em chỉ biết khóc và khóc.
Em không thể nói ra nhưng cũng không thể sống với bộ mặt ngây thơ như chưa hề có chuyện gì. Giờ em phải làm sao để tiếp tục. Cảm giác như em đang điên lên, em sẽ bùng nổ lúc nào không hay ! Em ước gì sẽ trở lại quá khứ em có thể gột rửa tất cả những sai lầm đó. Nhưng đó là sự thật. Em phải sao với ngày tháng còn lại cùng sự thật này chị ơi !