"Không có em sẽ là điều thất bại lớn nhất trong cuộc sống của anh"
Em năm nay 24 tuổi cũng chẳng phải quá trẻ mà cũng chẳng phải là đã quá già cho lắm, em bỏ học năm lớp 12 vì cũng có 1 phần là do nghịch ngợm và suy nghĩ lệch lạc tiêu cực. Và rồi mấy năm trở lại đây em đã đi làm nhưng là làm ăn xa ở bên macau lương lậu em cũng thấy ổn. Em tuy công việc vốn dĩ cũng phải tiếp xúc nhiều người nhưng vẫn sống thu mình chẳng có quan hệ bạn gái là bao nhiêu nhưng khi đã có là em trân trọng hết mức.
Em cũng không biết phải nói làm sao nữa em biết cô ấy cũng được 2 năm nhưng mà trước đó thì cô ấy đã là người yêu của thằng bạn thân của em nhưng họ chia tay nhau. Em lúc đó cũng tiếc cho mối tình của họ, thời gian đó em cũng nói chuyện nhắn tin liên tục với cô ấy nhưng em không dám quen vì biết cả 2 người đều là bạn. Sau quãng thời gian ấy cũng khá lâu chúng em không nhắn tin hay liên lạc gì nữa nhưng rồi 1 hôm cô ấy nhắn tin nói buồn bã rồi cô ấy kể em nghe mọi chuyện. Cô ấy lại nói khi thằng bạn em chia tay với cô ấy thì cô ấy quay lại hàn gắn với mối tình đầu rồi sau đó lại chia tay khi cả 2 đã cùng từng nhau dự định kế hoạch cho tương lai bằng 1 lý do theo em nghĩ thì đó là hết sức nhảm nhí.
Chuyện của họ chia tay vì lý do thế nào cô ấy nói cho em nghe hết. Thật sự em mủi lòng lắm chỉ biết an ủi cô ấy đừng khóc thôi em sợ phải nghe tiếng con gái khóc lắm. Rồi thì đợt đó ca em được làm ca ngày lên tối nào em cũng rảnh và tối nào em cũng gọi điện nói chuyện với cô ấy rồi thì từ lúc nào em có lòng cảm mến tình yêu đến với cô ấy mà em không biết. Cô ấy thổ lộ với em chẳng ai yêu cô ấy thật sự! Em chẳng cần suy nghĩ gì nhiều thêm nữa vì vốn dĩ cô ấy đối với ai em không biết nhưng với em cô ấy quá hoàn hảo. Và đó là lúc em nói lời yêu cô ấy. Đúng đợt tết vừa rồi năm 2016 công ty có lịch nghỉ phép cho em thật hào hứng khi em được về quê hương thăm ông bà ở nhà và cũng là gặp cô ấy vui biết bao cô ấy cũng mong được gặp em.
Vì đã lâu không gặp ông bà nên hầu hết thời gian em được nghỉ phép em chỉ quanh quẩn ở nhà không dám đi đâu cả nên thời gian để em gặp cô ấy cũng chỉ vỏn vẹn 1-2h đồng hồ vào ngày tối mồng 2 hôm đó chắc là cô ấy có ấn tượng xấu về em lắm. Em cũng nghĩ thấy mình mất điểm trong đêm hôm đó, mặc dù em không cố tình. Chỉ vì chuyện có người ngã xe ở đường hôm đó cô ấy và bạn trông thấy em thì nhìn loá mắt không thấy gì cả chỉ nghe đứa bạn ngồi bên cạnh nói kìa ra đỡ người ta đi người ta ngã rồi kìa. Đen đủi thật hôm đó em cũng bị cảm cúm cộng thêm mắt nhìn không rõ lắm chỉ ngượng nghịu nói kệ người ta.
Vậy đấy em gặp cô ấy chỉ có 1 lần vào tối hôm đó thôi cô ấy toàn chối từ những lời em mời thôi. Dù biết như vậy em vẫn nuôi hi vọng được yêu cô ấy được bên cô ấy cả cuộc đời này vì em chẳng phải người lăng nhăng nên khi em xác định yêu rồi là chỉ có lấy làm vợ thôi. Nhưng cuộc sống chẳng bao giờ theo dự đoán của mình cả nó chỉ đúng 1 phần nào đó nếu ta đủ may mắn đoán trúng.
Vậy đấy em quay sang cảm thấy chán nản lắm, rồi nhiều lúc em nghĩ quyết định là có nên yêu cô ấy nữa hay không rồi em cố gắng kìm lòng không nhắn tin và lãng quên cô ấy nhưng rồi cô ấy nhắn tin sang trách em. Buồn thật em nhắn tin thì cô ấy không chịu cả xem chứ chưa nói là trả lời hay không. Vậy mà cô ấy trách em rằng cô ấy yêu 2 người trước cũng vậy rồi lại bỏ cô ấy mà đi. Em lại có một tia hi vọng em nghĩ sẽ theo đuổi cô ấy đến cùng.
Nhưng rồi 1 thời gian em lặng lẽ đọc và luôn theo dõi cô ấy dù ở xa nhưng em vẫn có thể hiểu được nỗi buồn nỗi cô đơn mà cô ấy phải mệt mỏi chịu đựng những lúc như vậy em cũng buồn em cũng đau em cũng hay nói nhảm lắm cũng chịu khó động viên cô ấy lắm nhưng cô ấy chẳng nghe đâu. Rồi 1 thời gian cô ấy theo suy nghĩ của em là nghĩ em nhàm chán không đủ tin tưởng hoặc là thực tế phũ phàng mà cô ấy đã lấy rất nhiều lý do để em phải từ bỏ cô ấy.
Hết lý do là em và thằng bạn em là bạn của nhau nếu cô ấy đến với em thì mọi người sẽ nghĩ về cô ấy như thế nào hay là cô ấy nói là em sẽ thiệt thòi nếu yêu cô ấy vì cô ấy đã có những người đến trước ( có những thứ theo nghĩa đen ). Em thanh minh nếu yêu nhau thật lòng mà còn nghĩ em nhỏ mọn em để tâm như vậy sao. Em nói em đã yêu là em đã biết mọi thứ rồi em mới dám yêu dám tin tưởng như vậy chứ. Cô ấy im lặng rồi 1 thời gian là hàng loạt những status buồn. Em động viên cô ấy cũng im lặng em cũng chỉ biết im lặng nhìn cô ấy mà thôi.
Yêu xa là những khó khăn về khoảng cách nếu tin tưởng nhau thì có lẽ vẫn giữ được nhau bên cạnh cho đến cuối cuộc đời nhưng với em thì là khác chắc là do em mơ mộng quá nhiều và đã đơn phương yêu cô ấy vì em đã quá yêu cô ấy rồi nên em có thể làm gì ạ? Ngoài việc em sẽ chọn cho cô ấy 1 con đường không có em mà là 1 lối khác em phải được thấy cô ấy vui vẻ hạnh phúc. Thật sự thì em không nên ích kỷ muốn cô ấy chờ đợi mình trong khi mình chưa làm được gì cho cô ấy cả vậy có quá đáng không à ?
Có lẽ em phải dừng lại mối quan hệ này phải không ạ? Như thế cả 2 sẽ không bị dày vò hay đau đớn phải không ạ? Thật sự nếu đời này em không có cô ấy thì đấy là điều thất bại trong cuộc sống của em! Mong chương trình cho em ý kiến em nên níu giữ cô ấy hay để cô ấy ra đi?
Chào em,
Qua những dòng chia sẻ của em cho tôi hiểu em là một chàng trai có trái tim khao khát yêu thương và sẽ luôn yêu thương với trái tim chân thành và nghiêm túc. Thế nhưng con đường đến với tình yêu của em lại không suôn sẻ như em mong muốn. Hiện tại em đang bối rối cho những quyết định liên quan tới tình yêu của mình.
Em nhận thấy cô ấy là người con gái hòan hảo, phù hợp với mình và “đời này em không có cô ấy thì đấy là điều thất bại trong cuộc sống của em” điều đó cho thấy tình cảm chân thành, sâu sắc mà em dàh cho cô ấy. Tuy nhiên có một điều diễn ra không như ý muốn khiến em mất điểm trong mắt cô ấy rằng em không dành nhiều thời gian cho cô ấy dù em yêu cô ấy rất nhiều hay nhận thấy thái độ thờ ơ của em truớc người bị nạn dù mỗi hành động em đều có lý do chính đáng của mình.
Nhưng không rõ em có thể chia sẻ, nói ra tiếng lòng của mình để cô ấy hiểu rõ hơn về em, thông cảm cho em thay vì những suy nghĩ tiêu cực về em. Hay sự thay đổi thái độ của cô ấy vì nhận thấy em không đáp ứng tiêu chí, mong muốn về một nửa của mình. Hoặc có nhiều điều khiến cô ấy e ngại khi đến với em “vì em là bạn thân của người yêu cũ của cô ấy nên sợ mọi nguời đánh giá, vì cô ấy đã có những người đến trước mà sợ em thiệt thòi,..”
Và rồi em đã không đủ kiên nhẫn để tìm hiểu căn nguyên của những thay đổi nơi cô ấy, không đủ kiên nhẫn để chứng minh tình yêu sâu đậm dành cho cô ấy về cả lời nói đến hành động thực tế. Đáp lại đó là thái độ chán nản, tự biên tự diễn trong suy nghĩ của em và rồi những thái độ hành động của em lại càng khiến cô ấy bất an, chùn lòng “kìm lòng không nhắn tin và lãng quên cô ấy, âm thầm theo dõi”.
Cô ấy có thể còn thiếu niềm tin vào em, còn mặc cảm nhưng nếu như em kiên nhẫn thể hiện tình cảm chân thành của mình thì nó có thể là cách để em cảm hóa cô ấy. Yêu thương, theo đủôi là quyền của em, còn có đáp lại tình cảm hay không là do cô ấy quyết định. Vậy nên nếu thực sự em còn yêu cô ấy và cô ấy cũng chưa yêu ai thì cơ hội của em là vẫn còn đó.
Cuộc sống, tình cảm của mỗi ngừơi ra sao sẽ do chính bản thân người ấy quyết định. Em chỉ có thể quyết định cho chính mình còn không thể quyết định thay cô ấy. Vậy nên cô ấy có chờ đợi em hay không, sẽ yêu ai khác và có có hạnh phúc hay không là do lựa chọn của cô ấy. Còn em em hãy lựa chọn quyết định đúng đắn cho mình để không phải hối tiếc khi nhìn lại. Hãy làm tất cả những gì có thể trước khi từ bỏ điều gì đó đựơc coi là quan trọng với mình.
Hi vọng một chút chia sẻ của chương trình sẽ phần nào giúp em gỡ rối tơ lòng và có những quyết định đúng đắn. Thân chào em!