Mắc bệnh tâm lý nhưng luôn bị bố mắng là điên, thần kinh.
Bố em là một người gia trưởng và độc đoán. Bố luôn có suy nghĩ trọng nam, khinh nữ và tình thương của bố dành cho con gái con trai rất khác biệt. Bố luôn bảo con trai chẳng cần làm việc gì cả, chỉ cần làm việc lớn, chính điều đó đã khiến trong đầu em trai em có suy nghĩ con trai không cần làm gì cả. Cảm xúc của bố và của gia đình đều phụ thuộc vào bố. Ví dụ hôm nay bố bực cái gì đó bố sẽ về vô cớ cáu gắt và chửi bới mọi người.
Năm nay em đang học lớp 12, ở trường thì căng thẳng việc học và lúc ra về rất muốn được về nhà nghỉ ngơi, nhưng lúc về lại gặp bố, mọi thứ thật tồi tệ khi về nhà lại bị bố gắt gỏng, giận cá chém thớt, em cảm thấy rất mệt mỏi. Em từng bị trầm cảm nặng, từng suýt chết vì tự sát, bác sĩ đã nói điều này cho bố mẹ biết và rồi mỗi lần chửi bới bố đều nói thích treo cổ thì lấy dây mà treo hoặc lấy dao đâm chết đi.
Việc đi khám tâm lý là việc em hối hận nhất, bố đưa nó ra để để chửi em:" mày là một con điên, mày bị bệnh thần kinh". Bố rất thường xuyên nói tục, đã rất nhiều lần em nói chuyện và hi vọng bố sẽ không nói tục nữa vì như thế sẽ ảnh hưởng lớn đến em trai em, em sợ nó sẽ biến thành một người như bố. Nhưng rồi nhận lại là những câu chửi và bố nghĩ em đang dạy đời bố. Bố luôn cho là mình đúng chỉ có những người khác sai, chưa bao giờ thừa nhận mình sau trong bất cứ việc gì.
Em sẽ không bao giờ quên được những câu chửi của bố:" tao chôn sống rồi vùi trừ 2 mắt lại", "mỗi lần nhìn mày mà tao ghét chưa từng thấy".... Mọi người xung quanh luôn nghĩ gia đình em rất hạnh phúc, em không tâm sự hay kể với bất cứ ai chỉ vì giữ hình ảnh gia đình hạnh phúc trong mắt mọi người. Em luôn kể với các bạn về người bố hoàn hảo, về một người bố tâm lý, một người bố trong mơ hoàn toàn trái ngược với tính cách của bố và một mình chịu đựng. Bố rất gia trưởng, nếu nhà ông bà ngoại có việc gì đó, nếu không phải đích thân ông ngoại hoặc bác cả gọi điện mời thì bố sẽ không về.
Em mệt lắm rồi, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây.
Thân chào em.
Cảm ơn em đã tin tưởng gửi những tâm sự của mình về cho chương trình. Chúng tôi nhận thấy rằng em đã và đang trải qua những ngày tháng buồn tủi, khó khăn khi bố em luôn đối xử trọng nam, khinh nữ với các con trong nhà. Hơn nữa em còn phải chịu đựng những câu nói thậm tệ của chính bố mình. Có lẽ em đã mệt mỏi đến mức muốn dừng lại nhiều thứ, chúng tôi sẽ cùng chia sẻ tâm sự với em, em nhé.
Đối với đa số mọi người, gia đình luôn là nơi bình yên nhất, nơi bao bọc, che chở, nuôi dưỡng ta khôn lớn, trưởng thành; Nơi ta có thể trở về đón nhận sự ấm áp, tình yêu thương sau những bộn bề, lo lắng, căng thẳng bên ngoài kia. Thế nhưng, cuộc sống không có gì là tuyệt đối; vẫn có một số người vì nhiều lý do khác nhau mà chưa cảm nhận được niềm vui, hạnh phúc từ chính gia đình, người thân của mình. Trong thư em có nói rằng, bố không yêu thương em, hay chửi rủa em bằng những lời cay nghiệt… Không biết rằng điều này đã diễn ra từ trước tới nay, từ ngày em còn bé đến giờ hay mới diễn ra trong khoảng thời gian gần đây? Em đã có bao giờ hỏi trực tiếp bố xem điều gì khiến bố lại ứng xử với em như vậy? Là vì em có vô tình làm điều gì khiến bố không hài lòng; là vì trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì đó khiến bố bị ám ảnh, không “thiện cảm” với em? Hơn nữa em có bao giờ chia sẻ với mẹ, ông bà, cô dì, chú bác về vấn đề của bố em để mọi người vào cuộc giúp em thay đổi hay chưa? Bởi sự giấu diếm và thay vì đó là miêu tả đẹp về gia đình bao nhiêu càng khiến em bế tắc vì thực tại bấy nhiêu. Chính vì thế việc đi khám ra vấn đề bệnh của em là một việc làm đúng, nhưng khám ra bệnh là một chuyện và thay đổi, trị liệu bệnh như thế nào lại là một chuyện khác.
Em ạ! Thường thì bố mẹ nào cũng yêu thương, lo lắng cho con; nhưng có thể trong tình huống này bố em cũng đáng có những vướng mắc chưa vượt qua được nên có những cách ứng xử khiến cho em tổn thương. Vậy, em có thể tự mình nhìn nhận lại hoặc trao đổi với bố mẹ, ông bà để xem nguyên nhân thực sự là gì. Từ đó, em có thể hiểu, thông cảm cho bố hơn. Thêm vào đó, em cũng nên tìm cơ hội chia sẻ, tâm sự với bố mẹ, ông bà… để mọi người hiểu được những tâm tư, nguyện vọng, suy nghĩ, cảm xúc của em. Nếu không thể đối mặt trực tiếp với bố mẹ, ông bà… thì em cũng có thể chia sẻ gián tiếp qua thư, qua tin nhắn… Hoặc em có thể chia sẻ với một người nào đó mà em tin tưởng, hiểu em và có tiếng nói với bố để họ nắm được tình hình và có cách tác động phù hợp lên bố em, em nhé. Bên cạnh đó việc cần thiết nhất của em lúc này là chia sẻ với những người thân để mọi người cùng giúp em vượt qua những khó khăn tâm lý của mình. Hơn nữa em cần đi trị liệu tâm lý nếu như mình có rối loạn em ạ. Đừng vì cảm xúc tiêu cực này mà đánh mất tương lai em nhé.
Mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với em!