Mệt mỏi, stress vì cảnh ở trọ cùng nhau
Em là sinh viên năm nhất, mới vào học được hơn 3 tháng. Hồi nhập học do làm nguyện vọng bổ sung nên từ ngày biết kết quả đến hôm đi học có đúng 5 ngày mà lại từ Bắc bay vào Nam đi học nên lúc đó quá vội, không biết trọ ở đâu. Chính em lúc đó do bố mẹ hay kể chuyện sinh viên lừa nhau các thứ nên cũng sợ, lại chưa biết nên ở trọ như thế nào. Vậy nên bố mẹ cho em vào Sài Gòn trọ cùng với anh nhà bác ruột.
Hồi vào thì em cũng ngại tại 2 anh em không tiện, nhưng cũng không biết làm sao, 2 anh em hồi nhỏ thì thân, chứ anh đi học đi làm lâu rồi, giờ cũng không còn thân thiết nữa. Em vào bắt buộc anh phải tách trọ đang ở chỗ cũ ra để ở với em. Tính anh em thì khó tính lắm, lại không thích nói, giận không nói, vui không nói, cứ lầm lì không biết sao nữa. Em không muốn 2 anh em có mâu thuẫn, hay làm anh phật ý các thứ, nên toàn phải để ý thái độ của anh, làm em mệt mỏi lắm, bị stress kinh khủng. Em đi làm thêm về muộn, đi chơi với bạn hay đi học đều phải xin phép, xin phép không cho thì em cũng không dám đi, dù các bạn em đều đi hết. Đi làm thêm anh không thích thì em cũng phải nghỉ, đến giờ em cứ lo về nấu cơm cho anh ăn, sợ anh về không có cơm lại đói. Nói chung nó còn bí bách hơn cả ở với bố mẹ nữa ấy ạ.
Ảnh minh họa.
Bạn bè thấy em như thế cũng chỉ tạch lưỡi bảo: tao thấy mày sống giống mẹ dòng mấy con hơn là sinh viên năm nhất. Xong đến việc nhà. Anh em trọ ở đây xa chỗ làm, ngày phải đi 10km, đường Sài Gòn thì đi cũng tầm cả tiếng mới đến nơi. Nên việc nhà mình em cân hết, mà có nghỉ thì anh ý cũng không thèm làm. Có hôm đi học cả ngày về mệt không bước nổi, nhưng vẫn phải cố lết đi nấu cơm, dọn dẹp, rửa bát các thứ. Nhiều khi vừa làm em vừa khóc mà không dám nói với ai. Được cái em vẫn có thời gian để học, nhưng 1 mình làm việc nhà em thấy tủi thân lắm ấy, ở nhà em còn không phải rửa bát nếu đi học cả ngày. Bố mẹ em thì cứ lo em bị lừa các thứ nên bắt em ở với anh ít cũng hết năm nhất. Không biết bao lần rồi em muốn nói chuyển đi nhưng không biết phải mở lời với anh làm sao, phải nói sao cho anh không giận.
Em cũng lo giờ em chuyển đi thì anh ở với ai để “share” tiền trọ. Ở 1mình thì anh không ở được với giá này, mà anh em lại thích chỗ trọ này lắm. Hôm chuyển vào anh ấy còn vui ra mặt nữa. Em cứ thấy ngại ngại sao á. Ở đây ngoài cái em không được tự do làm cái em thích, hơi vất vả khi việc nhà, đi chợ, nấu cơm, rửa bát, dọn dẹp chỉ có 1 mình em làm, cũng cách trường 3km, em phải đạp xe cũng hơi xa nữa thì anh em quản lý thời gian cho em cũng tốt (theo mẹ em nói như vậy).
Em phải làm sao đây ạ, biết mở lời, biết bắt đầu từ đâu ạ. Sang tháng em sang học kỳ 2 rồi, muốn trọ gần trường cho tiện đi lại. Em mệt mỏi và bị stress quá.
Em thân mến!
Chuyện sinh viên ở trọ, nảy sinh mâu thuẫn về tính cách, cách cư xử, chia sẻ công việc chung, sự riêng tư là điều không thể tránh khỏi bởi với bố mẹ, anh chị em ruột thịt trong nhà cũng nhiều lúc bất đồng với nhau. Tuy nhiên, mâu thuẫn ấy có được giải quyết hay không, mối quan hệ ấy có hài hòa hay không là phụ thuộc vào sự nhìn nhận và cách cư xử của cá nhân về mỗi sự việc xảy ra.
Nhiều bạn sinh viên lựa chọn ở cùng bạn bè để thoải mái, có cùng sở thích, mối quan tâm và thời gian biểu cũng khá tương đồng nhau, đồng thời cũng có người đồng hành trong học tập. Tuy nhiên, nhiều bạn lại chọn ở với người lớn tuổi hơn mình như anh chị, cô chú để có thể chỉ bảo vì đặc biệt là sinh viên năm nhất còn nhiều bỡ ngỡ, dễ bị lợi dụng. Ở với ai cũng sẽ có ưu điểm và hạn chế riêng, đó tùy thuộc vào sự lựa chọn của mỗi người.
Qua những điều em chia sẻ, chương trình cảm nhận được sự mệt mỏi, tủi thân, thậm chí đôi khi là khó chịu, bất mãn từ khi em ở cùng với người anh nhà bác ruột. Em cảm thấy không công bằng khi tất cả mọi việc trong nhà dường như đều là trách nhiệm của mình, cảm thấy bí bách, không hài lòng khi nghĩ rằng mình bị kìm kẹp, không được tự do thoải mái trong những hoạt động cá nhân. Song, qua những điều em chia sẻ cho thấy rằng các công việc như nấu cơm, rửa bất, dọn dẹp nhà cửa đến việc đi học, đi làm thêm, đi chơi phần nhiều xuất phất từ sự tự nguyện của bản thân em. Em sợ anh ấy phật ý, sợ anh giận nên em thường lựa chọn cách chủ động làm trước. Dẫu biết rằng là anh em, em tôn trọng anh ấy và nghĩ phải nhận trách nhiệm nhiều hơn về phần mình. Tuy nhiên, sự kính nể nhưng vẫn phải bình đẳng, hai người cũng phải tôn trọng nhau. Dù sao em và anh ấy cũng cùng nhau đóng góp để ở chung, vì vậy các công việc nhà phải có sự chia sẻ, ai cũng phải có trách nhiệm với nó. Đối với các công việc cá nhân của em, em nói với anh ấy chỉ là mang tính chất thông báo để anh ở nhà yên tâm, thay vì xin phép và chờ đợi sự đồng ý từ anh. Hơn nữa, việc em đi học, đi làm thêm là công việc chính đáng, không sai trái vì vậy anh ấy không có quyền cấm đoán em. Còn các mối quan hệ, ai cũng cần có, anh ấy hay em cũng vậy, không thể sống tách biệt được, miễn sao em phải ý thức được những việc làm của mình, khi kết giao với ai cũng cần cân nhắc.
Quyền quyết định là ở em. Việc em để bản thân mình dưới sự kiểm soát của anh trai là em đang vô tình đánh mất đi sự tự quyết của mình và việc em có những cảm xúc, suy nghĩ tiêu cực cũng một phần do em tạo nên nó. Mâu thuẫn không được đưa ra và giải quyết chắc chắn sẽ không bao giờ mất đi. Chính sự im lặng, dồn nén những bất mãn, mệt mỏi của em có thể đã khiến cho không khí giữa hai anh em càng trở nên căng thẳng và khó nói chuyện với nhau hơn. Vì vậy em có thể cân nhắc nhẹ nhàng chia sẻ thẳng thắn với anh ấy về những mong muốn của em, quan điểm của em khi sống cùng nhau để có một sự rõ ràng về công việc nhà, tôn trọng quyền riêng tư của nhau nếu như em lựa chọn tiếp tục ở cùng anh ấy. Khi nói ra được nỗi lòng của mình, em sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, từ đó mâu thuẫn cũng sẽ được hóa giải.
Bằng không, nếu như em em thực sự muốn chuyển nơi ở, cũng hoàn toàn có thể nhẹ nhàng nói với anh ấy về mong muốn của mình, tuy nhiên thông báo với anh ấy sớm để cả hai có sự chuẩn bị. Lựa chọn là ở em, chỉ có thể em mới tự làm khó mình mà thôi. Quyết định điều gì hãy kiên định với nó em nhé.
Chúc em sớm giải quyết được ổn thỏa mâu thuẫn này!