Nỗi buồn...bạn bè.
Tôi đã theo dõi rất nhiều câu chuyện của các anh chị em trên diễn đàn này và tôi cũng có viết vài bài tâm sự trên này về tình yêu và gia đình.. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tôi buồn đến thế này vì bạn bè và phải đến bước đường cùng như thế này. Tôi chưa từng nghĩ tôi sẻ tâm sự điều gì đó về bạn bè trên diễn đàn này.
Tôi sống khá nội tâm và tánh tình rất nóng y như lửa vậy.. Mặc dù biết rằng chuyện nhỏ nhoi nhưng tôi cũng to đùng lên. Tánh tôi rất kiên quyết chuyện nào ra chuyện nấy rõ ràng và tôi không muốn nhắc lại nhiều lần. Tôi biết có lúc mình nóng tính quá sẻ làm mất tình cảm bạn bè tôi đã cố gắng kiềm lại hết mình để bạn bè anh chị em vui vẻ với nhau. Mọi người biết tính tôi ra sao nên dần dà cũng không có chuyện gì to tát cả.
Cả tháng nay trong lòng tôi cứ bồn chồn buồn bã. Xem trọng bạn bè nhưng nó có xem mình ra gì đâu? Tôi không biết mình đã làm gì sai mà nhưng người tôi xem là bạn thân nhất lại từ từ đẩy nhau ra xa hơn. Tôi rất trân trọng tình bạn mà tôi đang có nhưng bỗng dưng thành ra thế này tôi bàng hoàng lắm.
Nói thật tôi nội tâm mà cả tháng nay cứ vì bạn bè mà tôi hầu như không muốn nói chuyện tới ai. Bốn năm trước khi tôi vừa vào phổ thông tầm được bốn tháng thì D ( đứa bạn thân nhất của tôi từ lúc vào mẫu giáo _ vì ba nó làm thợ cho nhà bác tôi ) nghĩ học. Tôi nghe nó bảo ba nó không cho học nửa vì sợ nó đi chơi.. Hai đứa trẻ trâu khóc như điên nhưng thôi chuyện đã rồi..
Chỉ mong hai đứa mãi giữ liên lạc với nhau. Rồi một ngày ba và anh hai của D đến tận nhà tôi kiếm D thật tình là tôi không biết nó đi đâu làm gì và với ai.. Ba tôi không khó mà không dể tôi sống trong gia đình nghèo khổ từ nhỏ lớn lên mới được đầy đủ nên tôi đâu dám làm ba má buồn vì từ nhỏ tôi tận mắt thấy họ cực nhọc như thế nào
Cấp 3 là khoảng thời gian phải chăm chỉ để xác định cho vừa nghề nghiệp định sẵn cho tương lai đến một cuộc gọi giữa tôi và D còn không có lấy đâu ra đi chơi với nhau huống gì chú tôi mở tiệm ngay cổng trường làm sao tôi dám bỏ học đi cùng nó. Tánh tôi nói chuyện hiền thì không bao giờ nhưng tôi chưa mất dạy với ba và anh hai nó..
Tôi chỉ nói " Con bác thì bác quản lý cho chặt chứ đừng kiếm không được nó rồi đến nhà con quậy nói con rủ rê nó đi chơi trong khi con đi học và chính bác là người quyết định cho nó dừng lại việc học còn gì " Chắc bác ấy giận lắm nhưng trong tình huống đó anh chị nào gặp rồi còn tức điên hơn cả Tôi. Chưa dừng lại ở đó đỉnh điểm là khi em phát hiện ra D có quan hệ tình cảm với Đ ( em họ của mẹ tôi ) Tôi và Đ rất ít khi gặp nhau.
Khi biết Đ có xin sđt tôi nhưng tôi cũng chẳng để ý vì giữa chúng tôi chỉ là bạn bè và là cậu họ thôi. Họ rạn nứt thì D đỗ lỗi cho Tôi là nói ra vào cho hai người họ chia tay nhau nhưng mà Tôi có biết trăng sao ra làm sao.? Sau này mới biết là do D có tình cảm với người khác nên kiếm cớ nói vậy. Tôi có đến nhà tìm D có cự cãi với nhau. Tôi có tát D một cái và nói từ giờ về sau không bao giờ xem nó là bạn nửa. Nó nói hãy hiểu cho nó nhưng sự thật rành rành ra đó tại sao lại đổ lỗi cho tôi. Đ còn nói là không muốn vì Đ mà chúng tôi như vậy toàn bộ Đ lãnh hết về mình tôi không hiểu nó muốn gì nữa.
Cả tuần lễ nhốt mình trong phòng tôi nghĩ rất nhiều chuyện về hai chúng tôi không lẽ kết thúc tình bạn đẹp mười mấy năm như vậy thật sau. Nhưng một lời nói ra thì có chết tôi cũng không bao giờ rút lại. Bây giờ giận thì có lẽ không còn nhưng buồn về D thì mãi mãi vẫn còn
Bốn năm rồi tôi chưa một lần hỏi han về nó nhưng nghe tụi bạn chung nói nó hỏi thăm tôi nhiều lắm. Có đứa nói sao bao năm rồi chuyện cũ bỏ qua đi.. Tôi cũng muốn bỏ qua nhưng thật tâm tôi không làm được.. Thà làm hai người xa lạ tôi còn thấy thoải mái hơn là làm bạn bè. Có lẽ tôi quá cứng nhắc. Tôi bắt đầu lại bình thường từ năm đó và thân với thằng B nó là người hiểu tôi nhứt là làm tôi cười nhiều nhứt.
Lúc nó gặp Y (chị họ tôi) chắc vướng phải lưới tình rồi nên năn nỉ ỉ ôi tôi làm mai cho. Hỏi ý Y thì Y cũng nói là có tình cảm nên hai đứa quen nhau. Thật tình có gệ rồi nó quên hẳn tôi. Có lúc thấy hai người tình cảm mà lòng buồn nói lẫy như ghen vậy.. Bạn thân mà ai mà không vậy. Tưởng suôn sẻ ai ngờ Y thương người khác lúc B đi học quân sự (Đại học) lừa Tôi nói là B nói với Y rằng không còn yêu Y nữa. Y quay tôi và B đi một vòng lớn rồi mới ngớ người ra sự thật
Khỏi phải nói thân nhau 4 năm mà giờ này B nó chả thèm nhận cuộc gọi của Tôi. Cắt đứt liên lạc không thèm nhìn tôi nữa. Một lần tôi mất đi tình bạn là đủ lắm rồi tại sao lại bắt tôi một lần nữa đánh đổi đi tình bạn thân thiết nhất chứ. Tôi sợ lắm. Tôi rơi vào hoảng loạn trầm cảm. Tôi mập mạp thường bị bạn bè trêu đùa nên tìm một người chịu khó làm bạn đối với tôi đâu phải chuyện dể. Khỏi phải nói tánh tôi rồi. Từ đó tôi chả thèm đối hoài gì đến Y mặc dù hai nhà kề bên nhau. Tôi chả được gì chỉ được cái nhớ kĩ và thù dai lắm.. Thù là buồn là nhớ chứ không phải căm thù đâu
Số tôi chắc không làm bạn thân được với ai lâu thì phải. Ai làm tôi buồn tôi nhớ hết. Bạn bè mượn tiền thì bình thường tôi chưa bao giờ từ chối cho ai mượn cả. Nhiều thì kh có nhưng vài trăm thì không đến nỗi nào. Tôi chưa làm một ai buồn cả cũng chưa nghe bạn bè phàn nàn. Mượn tiền mình thì không cần lấy lại tới khi có việc nhờ nó chỉ là việc nhỏ mua giùm cái gì đó sẳn nó tiện đường mà nó mở miệng ra là " Chắc mầy nghĩ tao là osin chắc " Tự động nước mắt rơi lã chã. Nhưng có một điều tôi cứ im lặng mãi cho đến hôm nay tôi mơi tâm sự với mọi người. Thân hình tôi mập mạp đồ sộ nên mỗi lần rũ cả đám đi chơi là ai cũng bắt cặp với nhau..
Tôi biết họ không nói ra nhưng tôi hiểu họ không muốn chở một con người phì nhiêu như tôi. Tôi cũng ý thức được nên tôi cũng có xe riêng. Lúc chưa bằng lái thì chỉ chạy xe wave 50 thôi.. Tôi có xe đi đâu cũng nói cho có gian.. Tôi đâu phải ích kỉ gì toàn chở đi chung. Bây giờ nghĩ học rồi rủ nhau đi chơi trong khi nó chạy xe không tôi hỏi mình đi chung nhe nó bảo.. Thôi tao xe tao.. Mầy xe mầy đi cho thoải mái.. Hềhề. Ý người ta như vậy là tôi hiểu rồi
Có mấy lần tôi thử lòng bọn nó thì nó bảo mầy không có xe hả vậy thôi bể kèo đi. Mầy không có xe hả tao mắc đi rước con Q rồi không thì cho mầy đi chung mà tao lỡ hứa rồi... Vv.. Đủ hết cả ngàn lý do. Nói là vậy nhưng mà hình thì tụi nó vẫn đăng khi đi chơi đàng hoàng.
Con người mình có suy nghĩ riêng và có lịch sự và có sự tôn trọng nhau nên không thèm hỏi làm gì cho phí lời. Vài lần là mình hiểu bạn bè nó có xem trọng mình không thôi. Có lần Th rủ đi kaoke mà mình thử.. Mầy xuống rước tao nhe. Xe tao hư rồi. Xe má tao đi chợ không mượn được.... Mầy rước tao được không.? Nó phán câu xanh rờn.. Tao đi với con A rồi.! Trong khi chưa bao giờ nó xin đi chung mà mình từ chối. Nhắn tin hay gọi mà mình trả lời trễ là oang oang lên. Tới khi mình nhắn tin cho thì để " đã xem " nhưng méo trả lời. Gần được một tháng rồi. Ok tốt
Ôi cuộc đời.. Toàn lợi dụng nhau. Khóc bao nhiêu cho đủ chứ. Mà thôi khóc bấy nhiêu đủ rồi.. Bây giờ vì mình chứ không vì ai nữa. Hứa đấy