Tôi là ai, tôi cũng không biết nữa...
Tôi là ai, tôi cũng không biết nữa. Năm nay tôi 21 tuổi, bố mẹ tôi thì không khá gì chỉ đủ nuôi tôi và chị gái tôi. Chị gái tôi học hành cũng đâu vào đó rồi, còn tôi bố mẹ cho tôi rất nhiều cơ hội. Tôi có tính toàn thích là bỏ rồi lại mộng mị những điều mới như kiểu diễn viên như kiểu bùm cái thanh đại gia có người cho tiền.
Gần đây nhất là cơ hội bố mẹ tôi cho tôi cơ hội đi Nhật với 200 triệu, thời gian đi học ở Việt Nam thì háo hức đi bằng được, trong đầu chỉ nghĩ đến lúc đi hoành tráng quần áo giầy dép các thứ phải đẹp phải hoành tráng. Sang đến Nhật Bản tháng đầu chưa phải đi làm, ở Tokyo ăn chơi không phải làm gì cả cảm thấy cũng bình thường lại còn vui nữa chứ, chụp ảnh rồi bố mẹ cho tiền mua điện thoại xịn. Đến lúc lại chán chỉ muốn về công ty đi làm ngay, chán lắm rồi.
Các thứ rồi cũng đến ngày về công ty, những ngày đầu cảm giác bình thường chẳng sao cả, cũng nghĩ tương lai có tiền các thứ rồi tính tôi thì đoa lại chán dần chán dần, cảm giác còn hơn cả thất tình lần đầu vậy. Rồi chán không thèm ăn không muốn bất kể cái gì cả.
Rồi lại gọi điện cho bố mẹ khóc lóc đòi về thời gian đầu bố mẹ rắn nói các thứ, các em cũng nói nhiều cảm giác lại có động lực lại nghĩ mình là đàn ông tí này có gì có 3 năm bọ nhanh không. Nhưng hôm đi làm về lại đâu lại về đấy lại chán lại gọi điện khóc lóc, tôi cũng gọi điện cho mọi người tìm sự đồng cảm các thứ, ai cũng động viên lại có tí động lực nhưng sau lại đâu đóng đấy.
Lần cuối tôi gọi cho mẹ khóc, em họ tôi nói nhiều thứ lắm tôi cũng điên lắm chẳng biết mình là người như thế nào nữa. Vậy là tôi nghe em tôi đập tan cái điện thoại ra không facebook, không liên lạc với ai nữa là quên ngay, không nhớ nhà các thứ nữa. Cảm giác đó tôi cũng sợ nó lắm rồi, vậy là uống rượu vào say bét ra nói lung tung rồi đi ngủ hôm sau dậy lại đi làm nhưng tối khi xong việc lại về như vậy nhưng điện thoại thì đập rồi lại cứ mong mẹ với chị để nói chuyện nhưng lúc đó trong đầu chỉ biết đến về nhà thôi ở đó chắc cũng chẳng chịu được thêm nữa. Và hôm đó bố mẹ quyết định cho tôi về.
Tôi nghĩ về Việt Nam làm tháng 5 triệu còn hơn 3 4 chục triệu ở đây. Nhưng về cảm giác lạ lắm, bố với em họ đón ở sân bay ai cũng tươi cười, về về với bố mẹ nhưng về được một tuần rồi tôi lại chỉ nghĩ về tiền nó nhiều quá giờ lại muốn mua xe đẹp lại muốn đi làm rồi có người yêu, lại đói lại thèm ăn lại bình thường trong khi bố mẹ tôi đang phải làm quần quật để nuôi tôi. Cũng nghĩ nhiều chết quách cho xong nhưng lại sợ. Bây giờ cứ như thế này thôi sợ mình không tin vào mình, nghĩ hút thuốc lại hết ngày nằm trên giường đói lại mò xuống ăn nhưng lại chẳng biết mình cần gì mình là ai.
Xin giúp tôi.
Chào em!
Cảm ơn em đã tin tưởng và chia sẻ câu chuyện của mình tới chương trình. Chúng tôi hiểu được cảm giác mông lung, không xác định được định hướng tương lai của bản thân ở em. Em không biết mình cần gì, con người mình như thế nào? Chúng tôi chia sẻ cùng em nỗi niềm này.
Trước tiên, chúng tôi mong em bình tĩnh, thư giãn đầu óc để có thể nhìn nhận vấn đề mình đang gặp phải và giảm bớt những suy nghĩ tiêu cực.
Em suy nghĩ như thế nào về việc kiếm tiền? Em yêu thích công việc nào? Em sẽ làm gì để có thể mua được xe đẹp, quần áo đẹp, điện thoại xịn..?
Em thân mến, em mong muốn kiếm tiền, muốn làm giàu nhưng lại không biết phải làm cách nào, em cảm thấy chán nản trong công việc. Có điều em cần nhìn nhận đó là, bản thân em đang có những đòi hỏi về vật chất như mua xe đẹp, điện thoại xịn, quần áo giày dép hoành tráng…nhưng em không xác định được việc mình cần làm, và nói đúng hơn là em không muốn làm việc để tự mình mua những thứ đó. Bởi vì bố mẹ cho em rất nhiều cơ hội, đáp ứng rất nhiều yêu cầu của em, nên em chưa hình thành đươc ý thức tự lập, tự kiếm tiền, biết trân trọng giá trị cũng những đồng tiền phải rất khó khăn mới có thể kiếm được. Và khi về Việt Nam, trong thời gian em chưa làm việc gì, em cũng chỉ nghĩ đến việc mua sắm, chơi bời nhưng lại không có một hành động nào để thực hiện được nó. Bản thân em cần có sự chấp nhận những bản tính của mình, những khó khăn, thất bại này để lấy đó làm động lực cố gắng sau này.
Em 21 tuổi, là độ tuổi mong muốn được khẳng định mình, có thể tự lập làm việc để kiếm tiềm. Tuy nhiên, điều quan trọng em cần xác định đó là em thích làm gì và em có thể làm gì. Khi biết được sở thích và năng lực của mình thì em có thể cố gắng tập trung làm việc, phấn đấu vì nó. Em có thể nhìn vào bố mẹ em, nhìn vào mọi người xung quanh để biết rằng, kiếm tiền không phải là một chuyện dễ dàng, đặc biệt khi em không có bất cứ một định hướng nào. Thay vì cứ nghĩ đến sẽ mua cái này, cái kia thì em có nghĩ rằng việc mình cần làm là định hướng công việc cho tương lai.
Thời gian này em mới trở về Việt Nam, có thể tiếp tục nghỉ ngơi một thời gian nhưng thay vì hút thuốc rồi nằm ở nhà thì em hãy đi ra ngoài hít thở không khí, trò chuyện với mọi người, tìm hiểu về các công việc ngành nghề, lựa chọn cho mình một định hướng phù hợp và sau đó trao đổi với bố mẹ để bắt đầu thực hiện nó. Em còn trẻ, có thể đi học nghề một thời gian sau đó đi làm, cơ hội của em còn nhiều và hơn nữa bố mẹ luôn cho em cơ hội. Khi chúng ta đi đúng hướng và kiên trì thì thành công sẽ đến? Có thể lúc đó em nhận ra tiền, vật chất không phải là tất cả mà quá trình em làm việc, hành động là thứ ý nghĩa nhất.
Hi vọng em mãnh mẽ, bình tĩnh và sớm tìm được con đường đi cho mình.
Chúc em mọi điều may mắn!