Bất lực hóa giải mâu thuẫn mẹ chồng-nàng dâu.
Xin chào chương trình Cửa Sổ Tình Yêu! Mong chương trình tư vấn giúp về vấn đề của em, có thể nói nó quá khó khăn để em có thể tự quyết định.
Em năm nay 27 tuổi, kết hôn được 2 năm. Gia đình em có 5 người, ba mẹ em, vợ chồng em, và đứa cháu gái (con anh chị 3, mặc dù nhà sát vách nhưng toàn ở bên đây). Vấn đề của em là vấn đề không mới mẻ gì, nhưng đối với em nó rất khó giải quyết, đó là chuyện mẹ chồng - nàng dâu. Hai năm chung sống và ở chung với ba mẹ, tính đến lần gần đây nhất là đã 4 lần mẹ em và vợ em xảy ra chuyện.
Mẹ em hơn 50 tuổi, khó tính và là một người hay nói thêm nói bớt. Vợ em năm nay 25 tuổi, thẳng tính, không thích a dua. Cô ấy là một người vợ tốt theo đúng nghĩa của nó. Còn em là con út trong gia đình (anh 3 em là tài xế, ba mẹ cất nhà ở sát vách cho ở, còn anh 2 em hiện đang ở trọ trên thành phố với vợ). Là một kỹ sư nghèo, vì muốn ở gần ba mẹ cho nên tìm việc ở gần nhà thay vì phải lên thành phố tìm việc để có tương lai hơn... Vợ chồng em lo tiền bạc cho cả nhà, như tiền điện nước, ăn uống cho cả gia đình. Hằng ngày vợ em đi làm về là phải đi chợ và nấu cơm, sau đó vợ em đi học thêm. Cuối tuần thì lau nhà cửa, dọn dẹp. Nhưng đối với mẹ em, như thế vẫn chưa đủ. Đủ thứ lý do để mẹ em nói này nói nọ con dâu, lúc thì về vấn đề ăn uống, lúc thì về vấn đề dọn dẹp nhà cửa. Lúc nào vui thì mẹ em kêu vợ em làm, còn lúc nào không vui thì tự làm rồi la mắng. Càng ngày, tình cảm mẹ và vợ có thể nói là không thể hàn gắn. Nói chuyện vui vẻ được 1-2 ngày thì đâu cũng vào đấy, mẹ để bụng những việc cỏn con, tích góp lâu ngày, rồi bung ra la mắng vợ em. Em cũng nhiều lần nói chuyện cho mẹ nghe, nhưng mẹ không nghe, còn la mắng em là nghe lời vợ này nọ. Riết rồi, em chẳng muốn nói gì với mẹ nữa.
Nhiều đêm vợ em nằm khóc, em chẳng biết làm gì, chẳng biết nói gì, chỉ biết ôm vợ vào lòng. Bốn lần có chuyện thì cả 4 lần em đều nghe "mày đừng tưởng mày về đây thì sau này nhà cửa này là của mày, đừng có mơ" và "hai đứa bây đi đâu thì đi cho khuất mắt tao, đi luôn cũng được, đừng về nữa"... Có một lần đỉnh điểm, vợ em kiềm chế không nổi, viết đơn ly hôn, để trước mặt ba mẹ và em, kêu em ký. Rồi sau đó tự tay cô ấy xé nó đi. Ba em thì luôn khuyên vợ chồng em chiều mẹ, nói mẹ khó tính thế này thế kia. Nhưng em thấy chưa lần nào ba ngồi nói chuyện phải trái với mẹ. Ba không phải là người nhu nhược, nhưng có lẽ ba biết, ba có nói gì cũng bằng thừa. Cho nên em quyết định ra riêng, em có nói với ba mẹ, mặc dù ba đồng ý nhưng em thấy ba buồn lắm. Còn mẹ thì có khóc, nhưng kèm theo những lời nói khó nghe.
Em dự định ra riêng, có thể lý do nó đơn giản là vì chuyện mẹ chồng - nàng dâu, chứ không còn lý do nào khác. Em tìm được phòng trọ, cách nhà khoảng 5km, có thể vợ chồng em cũng sẽ không có dư, nhưng em nghĩ đó là giải pháp tốt nhất. Em dự định đặt cọc rồi cuối tuần này chuyển lên ở, tự cho vợ chồng thời gian để suy nghĩ, và cũng tự cho ba mẹ thời gian. Thật sự thì em không muốn đi, em muốn ở gần ba mẹ hơn. Em xin chương trình cho em lời khuyên, là em nên làm thế nào cho tốt? Em cũng có hỏi anh 2 thì anh nói ở nhà một thời gian tìm việc trên thành phố, rồi lên đó ở, chứ đừng ở gần nhà như vậy, nếu người quen biết thì họ nói ra nói vào.
Em thật sự bế tắc.... Em xin cảm ơn chương trình!
Em trai thân mến!
Rất thông cảm với những khó khăn trong cuộc sống hôn nhân gia đình mà em đang phải trải qua. Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu xưa nay vốn khó hòa hợp và người đứng giữa như em lại càng mệt mỏi hơn. Bênh vợ cũng không được mà bênh mẹ cũng không xong và sau tất cả thì em lại phải là cầu nối giữa hai người lại với nhau. Những băn khoăn thắc mắc của em chương trình xin giải đáp như sau:
Việc đụng độ, mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu là điều khó tránh khỏi khi cùng sống dưới một mái nhà. Rất may là vợ chồng em thương yêu và thấu hiểu cho nhau, đây có lẽ là niềm động viên tinh thần lớn nhất của cô ấy. Vợ em đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình rồi nhưng thật khó lòng để vừa ý mẹ em được. Thực sự bố em không thể can thiệp được chuyện này thì khó ai có thể can thiệp được tính cách của bà đã sẵn có từ rất lâu. Việc mẹ em nói cũng không hoàn toàn sai. Bố mẹ nuôi con khôn lớn, cho ăn học bằng bạn bằng bè, đủ lông đủ cánh thì sẽ tự làm ăn, xây dựng cơ nghiệp. Bố mẹ có thì bố mẹ cho thêm còn bố mẹ không có, không cho hay thiên vị thì mình vẫn phải chấp nhận. Vậy nên hai em chớ nên giận mẹ, em cũng biết là mẹ nói trong lúc nóng giận nên vậy. Chứ thực tế ra bố mẹ nào cũng thương con, mong muốn ở với con. Và biểu hiện đó là “bố buồn, mẹ khóc khi em” ra ở riêng đó thôi. Phận làm con phải có trách nhiệm báo hiếu, phụng dưỡng bố mẹ. Tôi biết em là người con có hiều khi muốn sống gần bố mẹ để tiện bề chăm sóc ốm đau.
Hiện tại hai em chưa có con mà đã có những mâu thuẫn như vậy rồi thì tới khi có con sẽ còn nảy sinh nhiều mâu thuẫn từ việc chăm sóc, giác dục con lẫn việc đi lại đôi bên. Để không sứt mẻ tình cảm mẹ con, vợ chồng thì giải pháp ra ở riêng là giải pháp tối ưu nhất lúc này. Đây chính là cơ hội để đôi bên có thời gian suy nghĩ lại những gì đã qua và có thể sẽ thay đổi cách cư xử của mình khi hợp nhất lại trong tương lai. Trước khi đi em nên ngồi lại nói chuyện, có lời xin phép bố mẹ cho phải phép cũng như tỏ ý tôn trọng bố mẹ. Bố mẹ em có buồn nhưng ông bà cũng sẽ thông cảm với vợ chồng em thôi. Em cũng đừng quá lo lắng bởi em vẫn còn anh ba ở gần nhà vậy nên bố mẹ em cũng sẽ nhanh chóng ổn định và thích nghi với cuộc sống mới này.
Con cái ở gần hay xa không quan trọng. Cái quan trọng hơn cả là tấm lòng, tình cảm dành cho nhau như thế nào. Vậy nên dù có ra ở riêng thì vợ chồng em vẫn cứ phải qua lại thăm hỏi, dành dụm kinh tế để quan tâm đến bố mẹ khi cần thiết. Và cũng không quên lên kế hoạch tích cóp để tính chuyện nhà cửa, con cái sau này. Đây là cách đề mọi người nhìn nhận cách hành xử của vợ chồng em là đúng mà tránh được điều tiếng này kia như anh em lo lắng. Và dù có ở xa hay gần thì em và mọi người trong gia đình cũng vẫn phải là cầu nối cho mối quan hệ của mẹ với vợ em hòa hợp nhau hơn. Thời gian, khoảng cách và sự hiếu thảo, cư xử đúng mực sẽ giúp đại gia đình em trở nên vui vẻ và đầm ấm hơn.
Chúc gia đình em luôn hạnh phúc!