“Cha là đây mà không biết tác giả là ai“
Em chào anh chị làm trong chương trình ạ, em đang rất rối không biết nên làm như thế nào kính mong anh chị giúp cho em có sự lựa chọn đúng đắn ạ.
Em lấy chồng đã được 5 năm, có 2 bé con xinh xắn, tuy nhiên em và chồng không hợp nhau nên liên tục mâu thuẫn từ khi cưới cho đến nay, do anh hay nghi ngờ ghen tuông thái quá, khi cãi nhau là xưng mày tao với vợ, chửi tục. Ngày mới cưới tan giờ làm về nhà, chỉ cần anh ấy điện thoại chuông thứ 2 em mới nghe máy là anh đã tra hỏi đi đâu, làm gì không nghe máy, em đã bỏ hết bạn bè, đặc biệt bạn khác giới vì tính ghen của anh, anh không muốn cho em đi đâu cả, anh kiểm tra điện thoại mỗi ngày, riết không có gì chán nên không kiểm tra nữa. Liên tục như vậy vợ chồng em luôn mâu thuẫn, không bao giờ vui vẻ quá 2 ngày.
Em định ly hôn ngay lúc đó, nhưng rồi phát hiện mình mang thai bé đầu, đi chơi gặp bạn chúc mừng vợ chồng mới cưới mà có con, anh xoa bụng em và bảo “cha là đây mà không biết tác giả là ai“, em vẫn vui cười nói bạn bè anh ấy đùa thôi, về em tung hê tất cả nhưng, tính em mau quên rồi lại bỏ qua.
Rồi em sinh con 2 ngày trong bệnh viện anh bảo con thằng nào chả giống tôi tí nào, con được 1 tháng anh đi nhậu gặp bạn bè trong đó vài người biết em, anh nghi ngờ về bảo đưa con đi xét nghiệm, em quyết định làm căng và nhất quyết đòi đưa con đi kiểm tra sau đó sẽ ly hôn, lúc đó mẹ đẻ ở đó chăm em sinh, bà cũng không chịu đựng nổi sự xúc phạm của con rể nhất quyết nói em phải ly hôn, nhưng rồi van vỉ lậy lục rồi đòi tự vẫn, em thì lại yếu lòng và thương con em lại bỏ qua, và cũng nghĩ vì yêu nên chồng mới ghen
Rồi em lỡ mang thai bé thứ 2, có hôm vì gọi chồng đưa đi khám không được em đành gọi xe ôm chẳng may chồng nhìn thấy không thèm nghe vợ giải thích chồng em đã buông không thiếu lời nào để chửi em, buồn khổ hơn nữa là con em cũng phải chứng kiến hết những cảnh ấy, cuộc sống cứ tiếp diễn nhàm chán như thế, đụng cãi là chồng em xưng mày tao, ccon khóc con quấy thì thành kẻ thù. Nhưng những khi vui vẻ chồng rất thương các con, biết phụ việc nhà, biết chăm con, chung thủy, ít nhậu.
Thôi chán quá rồi, em đòi ly hôn, nhưng anh hứa thay đổi, nói vì anh ích kỷ, anh sẽ không như thế nữa. Giờ thì đỡ hơn rồi, vì không gần nhau nên không va chạm nữa. Em không bao giờ nghĩ sẽ sống với anh được lâu dài. Và rồi cách đây 2 tháng em vô tình gặp lại anh, cách đây 7 năm người ấy và em chỉ mới mến nhau, do lúc đó anh chưa ổn định nên không nhiệt tình theo đuổi em, rồi dần không liên lạc. Gặp lại, anh vẫn chưa yêu ai, và cho em biết em chính là mối tình đầu của anh, biết chuyện của em nên anh muốn theo đuổi. Chúng em thường xuyên nhắn tin hơn, nói về tình cảm dành cho nhau, thi thoảng gặp ăn uống và không hề có ý định đi quá giới hạn khi mà em đang còn vướng mắc gia đình. Anh vừa khuyên em cố gắng giữ hạnh phúc gia đình, vừa nói chờ đợi em mấy năm nữa, em biết mình yêu anh rất nhiều và anh cũng thế.
Nhưng em rất đau khổ, bình thường em nhắn tin quan tâm anh, đến khi chồng em về em không nhắn tin, quan tâm anh được nữa. Anh nói yêu em giống như thiên đường và địa ngục, anh rất cô đơn, đau khổ khi chồng em về. Em cảm thấy mình có lỗi với cả 2 người đàn ông. Em và anh cũng đã quyết định giữ mối quan hệ bình thường và cho em thời gian để đưa ra quyết định vài năm nữa. Anh thì hơn chồng em về kinh tế, về sự chín chắn, không mày tao, chửi thề, không ghen tuông mù quáng, anh cũng thương 2 đứa con của em nữa và cũng hiền lành. Nhiều lần chúng em nói không liên lạc, không gặp lại nữa vì em không muốn anh phải buồn, phải tổn thương như thế, rồi lỡ chồng em biết chuyện thì không hay, cả hai cũng đã rơi nước mắt rất nhiều nhưng không làm được.
Nếu lấy anh, gia đình anh sẽ không đồng ý vì em đã có chồng 2 con, trong khi anh là trai cả, gánh vác gia đình, gia đình gia giáo, có tiếng nói trong xã hội, có điều kiện kinh tế. Anh sẽ bị sự ruồng bỏ của gia đình, họ hàng, biết được điều đó nhưng anh vẫn chấp nhận, chỉ cần có em. Còn em, em không tự tin về mình, thương anh quá không đành lòng để anh hy sinh nhiều như vậy, nhưng lại muốn bên anh ấy suốt đời.
Nếu ly hôn, thì 2 đứa con em chúng phải xa nhau, em rất thương, đau lòng và chồng em cũng tội và anh ấy cũng rất yêu em, nhưng sống lâu dài liệu em có hạnh phúc vì tính anh ấy không thể thay đổi được và em đã yêu người khác mất rồi.
Anh chị cho em lời khuyên với ạ, nếu là vài lần mâu thuẫn trước đây thì em đã dễ dàng quyết định rồi, nhưng gần đây anh xã cũng thay đổi hơn nên em không biết nên làm như thế nào cho đúng nữa. Em cảm ơn anh chị rất nhiều, chúc anh chị thật nhiều sức khỏe và luôn giúp chúng em gỡ rối tơ lòng, lời khuyên hữu ích ạ.
Em thân mến!
Chồng em có tính ghen tuông thái quá, vô căn cứ, anh ấy luôn kiểm soát, nghi ngờ em. Điều đó đã khiến em cảm thấy tù túng, khó chịu, cảm thấy tổn thương vì không được chồng tôn trọng, tin tưởng, tình cảm em dành cho chồng cũng vì thế mà dần vơi đi. Nhưng "nói đi thì cũng phải nói lại", bên cạnh nhược điểm là tính ghen tuông, kiểm soát, chính bản thân em cũng phải thừa nhận rằng chồng mình có rất nhiều điểm đáng quý: anh ấy rất mực yêu gia đình, yêu vợ, thương con, chung thủy lại rất có trách nhiệm với gia đình, biết san sẻ gánh nặng gia đình với vợ...
Đã là con người thì không ai hoàn hảo cả. Nếu chung ta không chấp nhận những nhược điểm của của một người nào đó, thì ta cũng không xứng đáng để được hưởng những điều tốt đẹp từ họ. Nếu em chỉ nhìn vào những điểm yếu của chồng, điều đó chỉ khiến em thêm chán, ghét anh ấy, đó chính là những kẻ thù vô hình dần bào mòn, giết chết tình cảm vợ chồng. Ngược lại, nếu em chú trọng, đề cao những ưu điểm của anh ấy, em sẽ thấy yêu, thấy quý, trân trọng chồng mình hơn, chồng em cũng cảm thấy những cố gắng của mình được vợ ghi nhận, anh ấy sẽ có động lực để cống hiến nhiều hơn, những mong muốn của em cũng dễ dàng được đáp ứng hơn.
Người đàn ông mà em đang có cảm tình sau 7 năm gặp lại, 7 năm đó có thể đã có rất nhiều điều đã xảy ra, em mới gặp lại anh ấy 2 tháng, em lại đang bị cảm xúc yêu đương chi phối, có thể làm lu mờ lý trí. Em mới chỉ nhìn thấy những điểm tốt của anh ấy, thế còn những nhược điểm thì sao? Em đã tìm hiểu kĩ càng? Hơn nữa, em đã có gia đình, có 2 con nhỏ còn anh ấy lại bị trói buộc bởi nhiều thứ (gia đình gia giáo, anh ấy là con trai út, phải có trách nhiệm với gia đình...) nên hai người sẽ gặp rất nhiều rào cản khi đến với nhau.
Em có chắc là hai người sẽ vượt qua được những rào cản đó? Em có thể bỏ rơi chồng con, anh ấy có thể thuyết phục được gia đình hoặc có thể bỏ bê gia đình? Giả sử em và anh ấy đến được với nhau, thì hai người có thể đạp lên sự tổn thương, đau đớn của chồng con em, sự phản đối của gia đình anh ấy, đạp lên dư luận, đạo đức để mà sống an nhiên, hạnh phúc?
Hiện tại, chồng em cũng đã có những dấu hiệu thay đổi tích cực, hạn chế việc ghen tuông. Để thay đổi tính cách của một con người là điều không dễ dàng, chồng em có lẽ cũng đã nhận thức được sai lầm và phải đấu tranh tư tưởng, cố gắng rất nhiều. Điều đó cho thấy gia đình và em với anh ấy có ý nghĩa quan trọng nhường nào nên anh ấy mới sẵn sàng làm những việc khó khăn nhất để làm hài lòng em, làm cho em hạnh phúc. Có nên đánh đổi gia đình, đánh đổi tương lai của các con để đổi lấy một tình cảm mơ hồ, chông chênh. Em hãy suy nghĩ kĩ càng để đưa ra lựa chọn sáng suốt nhé.
Thân chào em!