Chồng đánh chửi vợ bất cứ khi nào kể cả lúc đang mang thai.
Chào chuyên gia. Hiện tại tôi đang thật sự bế tắc, chấm dứt cuộc hôn nhân này hay cố sống với trách nhiệm làm mẹ?
Anh và tôi cưới nhau được 7 năm có với nhau 2 cháu. Một lên 6 và một lên 3. Từ ngày yêu, tôi vẫn luôn là người nhường anh trong các lần cãi nhau và khi lấy về cũng vậy. Tôi luôn là người chủ động làm lành dù đôi khi lỗi không phải của tôi.
Ngày mới lấy, anh cũng tình cảm cũng biết nói xin lỗi khi quá lời làm tôi buồn. Khi tôi mang bầu bé đầu, dù không có lí do gì gọi là chính đáng anh đánh tôi chảy cả máu mồm rồi về nhà lại xin lỗi. Tôi cho qua. Lần thứ 2 cũng chỉ vì lí do ai là người đi bán chiếc điện thoại, anh cũng lại đánh tôi. Anh chửi thì toàn những lời khó nghe vô cùng
.
Ảnh minh họa
Sau khi sinh bé đầu được hơn 1tuổi, anh có cãi nhau với mẹ anh và bắt tôi ra ở riêng mặc dù lúc đó cả 2 vợ chồng cùng không có việc làm. Nguyên nhân là do mẹ chồng tôi hay kêu chuyện ăn uống cơm nước không có tiền. Chồng tôi lại là người sĩ diện cao nên mới như vậy. Khi ra khỏi nhà, không có 1 đồng, tôi va anh xuống nhà mẹ đẻ tôi ở tạm 3 ngày trong lúc chờ thuê nhà trọ. Vay được của bà 2 triệu để tiêu vì ông bà đều già yếu rồi.
Bố tôi đã về hưu, còn mẹ thì ở nhà lo cơm nước. Thuê được nhà trọ với giá 600 ngàn/tháng. Tôi bắt đầu bán trà đá rồi làm đủ mọi việc có thể để có tiền trang trải. Cuối cùng tôi xin được việc là thu phí dừng đỗ xe ô tô, ngày cũng chỉ được 50 đến 70.000 trích ra 20.000 để đóng tiền nhà, 20.000 cho anh ấy ở nhà chơi điện tử và hút thuốc lá, 10.000 đưa cho bà ngoại mua tí thịt hay cá nấu cháo cho thằng bé con. Còn lại thì mới là tiền ăn của 2 vợ chồng. Nhưng tôi chưa bao giờ kêu khổ hay trách anh 1 câu, chỉ động viên anh đi làm.
Anh không làm được việc gì, ví dụ như chở xăng hay phụ vữa. Anh bảo chẳng may gặp bạn thì dơ lắm. Anh ở nhà nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, rồi cũng 2 năm tôi và anh chuyển về trọ gần nhà bố mẹ chồng và khi sinh bé thứ 2 thì về nhà ở hẳn. Tôi góp tiền để của tôi, để sửa lại nhà, để 2 vợ chồng có chỗ riêng chứ trước kia thì không có vì nhà anh rất chật chỉ khoảng 15m2.
Thỉnh thoảng vợ chồng cũng xảy ra cãi vã toàn vì những việc không đâu, mà đa phần toàn do anh chửi ngoa hoặc quá tôi mới nói lại còn không cứ chửi xong đến hôm sau tôi làm lành hỏi anh trước là lại bình thường. Nhưng tôi có cảm giác sau mỗi lần như thế anh lại xem thường tôi hơn và trịch thượng hơn. Anh xưng mày tao trong xưng hô hằng ngày. Khi chửi thì xưng “bố mày” gọi tôi là “con chó, đồ óc chó” (đm con chó, loại óc chó d*t cái con l*n mẹ mày). Xin lỗi vì phải nói ra những từ này nhưng không lần nào cãi nhau mà anh không dùng đến nó. Tôi vẫn bỏ qua.
Ngày tôi sắp sinh cháu thứ 2, tôi phát hiện ra anh nhắn tin yêu đương với người yêu cũ. Tôi cũng định sẽ chấm dứt nhưng lại không được. Anh xin lỗi rồi tôi cũng bỏ qua. Nhưng anh không thay đổi, cứ bực mình chuyện gì là anh cũng có thể chửi tôi bằng những lời .
Gần đây nhất là khoảng chừng nửa tháng, anh nằm trên giường chơi điện tử, tôi chỉ có bám vào người anh để lấy chiếc điện thoại anh quay ra chửi, tôi có bảo “em có làm gì anh đâu mà anh chửi em” thì anh bảo “làm làm cái đ*t mẹ nhà mày”. Tôi nhìn anh không hiểu chuyện gì thì anh tiếp tục chửi bằng những lời khó nghe. Tôi bảo “anh thôi đi” thì tát tôi 1 cái. Tôi lại bảo “sao anh vô lí thế?” anh lại tát tôi cái nữa. Tôi không nói gì và chỉ ôm má nhìn thì anh đấm tôi vào đầu nói là tại “tôi trợn mắt nhìn”. Tôi nghĩ mình sắp không chịu nổi nữa rồi. Nghĩ thương con mà tôi khóc không thanh tiếng. Nhưng đến buổi trưa thì anh xin lỗi, anh nói anh nóng. Tôi có bảo anh nếu tôi láo đã đành chứ không được vô cớ đánh tôi như vậy.
Phải nói thêm anh là người nghiện game, ngoài thời gian đi làm thì hầu như tất cả thời gian của anh la game. Lúc anh chơi game, tôi không đươc hỏi gì không là sẽ ăn chửi ngay. Bố mẹ anh không can thiệp được vì chả bao giờ ông bà can thiệp. Ngay cả khi tôi có kể cho ông bà nghe, tôi lạc lõng bất lực. Nhưng lần đó tôi cũng vẫn cho qua.
Hôm kia ăn cơm xong tôi và đứa lớn có lên giường để chuẩn bị đi ngủ liền bị anh chửi (cút mẹ chúng mày xuống) dù không hiểu chuyện gì nhưng nghĩ chắc đang chơi game bị thua nên mẹ con tôi không nói lời nào mà xuống dưới nhà ngủ. Chiều tôi làm lẩu gọi anh xuống ăn anh vẫn xuống dù mặt vẫn khó chịu. Đến giờ đi ngủ, sau khi cho con bé con ngủ xong tôi quay ra ôm anh thì anh cầm tay tôi hất ra, miêng chửi thề. Tôi mặc kệ bởi vì thỉnh thoảng anh cũng hay như vậy nhưng khi vợ chồng ân ái xong là thôi. Sau khi ân ái một cách miễn cưỡng xong anh liền bảo tôi (xong rồi nhanh lên) rồi lấy tay hẩy tôi ra. Tôi ứa nước mắt nhưng không thành tiếng. Lẳng lặng đi rửa ráy rồi chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng khi vừa nằm xuống thì anh lại bắt đầu chửi. Tôi vẫn im lặng. Tôi chỉ hỏi là tôi làm gì mà anh chửi và hằm hè cả buổi chiều như thế thì anh lại không nói gì. Anh lấy 1 điếu thuốc tay mở cửa định đi ra ban công miêng chửi (bố con đĩ). Tôi không chịu đươc nữa tôi bảo (anh chửi cái gì tôi đĩ với ai ma anh bảo tôi là đĩ). Anh xông vào tát tôi (tao chửi đấy mày bật à). Bị tát 1 cái tôi im lặng nhưng đi tiếp ra đến cửa anh lai chửi (thằng bố con mẹ mày không biết dạy mày à). Tôi đi ra tận nơi nói (anh gọi ai là thằng bố con mẹ anh mới là mất dạy đấy) (nếu không vì con thì nói thật tôi không thể chịu nổi con người của anh). Thế là anh ta xông vào đánh tôi. Chửi tôi. tôi.
Tôi nói sơ qua thôi vì nhưng câu chửi ấy đều rất vô văn hóa. Cứ nằm đấy chửi, tôi bế con xuống dưới tầng 1 thấy bố mẹ chồng tôi đang ngồi, hỏi có chuyện gì thế. Tôi kể nhưng chẳng ai nói lời nào. Cũng không tỏ thái độ gì. Sáng hôm sau tôi vẫn nấu cơm cho con đi học và cho con gọi xuống ăn cơm. Nhìn thấy tôi anh bảo (sao mày vẫn chưa cút à. Hôm qua mày nói như thế mà bây giờ mày vẫn ở đây à). (khi nào không còn là vợ chồng nữa thì anh không đuổi tôi cũng đi, còn bây giờ tôi chả phải đi đâu cả anh cứ lo thủ tục xong xuôi đi). (Rồi mày cứ đợi đấy thách bố mày à, bật bố mày ngay trong nhà bố à).
Anh ta đi lên gác vất quần áo của tôi ra ngoài thấy lịch kịch tôi đi lên thấy vậy rồi tôi ôm quần áo vào tủ để lại rôi bảo (anh là đàn ông mà cách giai quyết vấn đề chỉ như thế này thôi à, quần áo thì nhiều lắm anh vất cũng không hết đươc đâu). Từ hôm đó đến nay cũng 3,4 hôm rồi tôi vẫn sinh hoạt bình thường. Vân cơm nước,lo cho con cái binh thường. Chỉ là 2 vợ chồng không nói chuyện, không ngủ chung, không ăn chung. Tôi cũng xác định rồi nếu như anh ta không thấy được lỗi lầm của mình tôi sẽ li hôn. Nhưng lại thương 2 đứa nhỏ nó còn bé quá chưa hiểu gì. Đứa lớn lại sắp vào lớp 1.
Nhưng nếu như cứ bỏ qua cho anh ta thì chác chắn sẽ lại có lần sau. Từ hôm đấy đến giờ anh ta cứ đi làm rồi về chốt cửa kín ở trong phòng. Không nói lời nào cũng không thấy có ý định làm thủ tục ly hôn. Bây giờ tôi phải làm sao, có nên li hôn với người chồng như vậy không? Còn nếu như tiếp tục tôi phải làm gì để anh ta thay đổi? Hãy giúp tôi với. Chứ tôi không thể sống như thế này nó ngột ngạt đến khó thở.
Chào em!
Người phụ nữ nào khi lập gia đình cũng mong muốn mình có được hạnh phúc trọn vẹn, được chồng yêu thương, trân trọng. Nhưng em lại không được như vậy, anh ấy thường xuyên có lời lẽ , mắng chửi rồi đánh đập em. Người phụ nữ nào ở trong hoàn cảnh như em ắt cũng sẽ cảm thấy tổn thương, đau khổ vô cùng. Song là một người mẹ yêu thương các con và muốn giữ thể diện cho gia đình nên em đã cố gắng chịu đựng trong nhiều năm qua. Tuy nhiên, sự việc vừa mới xảy ra gần đây khi mà anh ấy đã đánh chửi và đuổi em đi đã khiến em băn khoăn không biết có nên ly hôn để tự giải thoát cho mình hay không?
Ngay từ năm đầu về chung sống với nhau, chồng em đã bộc lộ tính bạo lực của mình khi đã đánh em chảy máu mồm dù em đang mang bầu. Càng ngày, mức độ bạo hành của anh ấy có lẽ đã càng thường xuyên và nghiêm trọng hơn. Dường như cứ những lúc có tâm trạng không tốt, không vừa lòng anh ấy lại trút cơn giận, sự bực tức lên em trong khi em không hề làm gì có lỗi hay có điều gì chưa đúng. Tuy nhiên, trước những hành động đó, em thường chọn cách im lặng, né tránh và chịu đựng.
Có lẽ em cũng nhận thức được những việc chồng em đang làm là hành vi bạo lực
gia đình, bao gồm cả bạo lực về thể xác qua hành động đánh đập và bạo lực tinh thần qua những lời nói, thái độ. Nhưng thay vì em lên tiếng ngăn chặn hành động đó và bảo vệ mình thì em lại nhẫn nhịn cam chịu . Đã hết lần này đến lần khác chồng đánh chửi và em, anh ấy xin lỗi, em đều bỏ qua. Tuy nhiên, cuối cùng anh ấy vẫn lặp lại và dường như còn nghiêm trọng hơn, điều đó cho thấy rằng anh ấy không hề có sự thay đổi. Có lẽ em cũng đã nhận thức được rằng việc em nhẫn nhịn và bỏ qua, thậm chí còn chủ động làm lành đã khiến anh ấy không ý thức được việc mình cần phải thay đổi, cần phải chấm dứt những hành vi đó vì anh ấy nghĩ rằng em dễ tính và hoàn toàn có thể bỏ qua.
Em thân mến, dường như cách phản ứng của em đã vô tình đẩy cả em và chồng vào một vòng tròn xoáy ốc mà không thoát ra được, đó là bạo hành – xin lỗi – tử tế - bạo hành – xin lỗi – tử tế - bạo hành … Càng ngày thì mức độ bạo hành đó càng nghiêm trọng và càng thường xuyên hơn. Có lẽ đỉnh điểm của tình trạng này là ngay khi vợ chồng vừa ân ái xong thì anh ấy đã quay sang chửi em. Hôm sau còn muốn đuổi em đi và vứt quần áo của em.
Em hy vọng rằng bố mẹ chồng có thể tác động để anh ấy thay đổi và nhìn nhận sự việc một cách công bằng để em cảm thấy được dựa dẫm một chút tinh thần từ bố mẹ anh ấy. Tuy nhiên, em đã càng thêm thất vọng khi ông bà im lặng mà không nói lời nào. Có lẽ ông bà cũng biết việc chồng em làm là sai, nhưng dẫu sao đó cũng là con của họ, ai cũng dễ có tâm lý muốn bảo vệ con mình. Nhưng bao lâu nay, họ cũng không thể thay đổi được người con trai này của họ.
Chương trình hiểu rằng em sợ các con sẽ khổ nếu bố mẹ ly hôn và phần em vẫn còn tình cảm với chồng nên vẫn hy vọng anh ấy thay đổi và cố gắng chịu đựng, cũng là để giữ gìn thể diện của gia đình. Hiện tại em không thể dứt khoát ngay lúc này và mong một cơ hội cuối cùng vào sự sửa đổi của chồng, em có thể xem xét việc ly thân một thời gian.
Lời xin lỗi ai cũng có thể nói ra được, thậm chí anh ấy đã nói rất nhiều lần với em. Vì vậy, em cần nhìn vào thái độ, hành động của anh ấy. Sự kiên quyết của em là điều rất cần thiết lúc này. Đó không phải là việc em chống lại bằng sức lực, tay chân của mình mỗi khi anh ấy đánh em, mà nằm ở sự thể hiện của em với chồng. Tuy nhiên, em cũng cần phải bảo vệ mình trong những tình huống đe dọa đó. Nói chuyện cởi mở, thẳng thắn với anh ấy về mong muốn, quan điểm của em vì em không thể tiếp tục im lặng và né tránh sự việc này mãi được. Để chồng thấy rằng anh ấy cần thay đổi, là một người chồng, người cha có trách nhiệm và giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Nếu như anh ấy thực sự không có sự cải thiện nào, không có sự hối lỗi và không trân trọng em, có lẽ em cần xem xét việc tự giải thoát cho mình. Ai cũng có giới hạn chịu đựng nhất định và khi vượt khỏi giới hạn đó rồi, thật khó mà hạnh phúc khi tiếp tục chung sống với nhau được. Có lẽ hai con của em cũng không thể hạnh phúc khi sống trong một gia đình, bố đánh đập, mẹ còn nghiện game mà không chịu vun đắp gia đình. Hơn nữa, sống trong một môi trường như vậy cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sự phát triển tâm lý, nhân cách của các cháu sau này. Nếu như em ly hôn, anh ấy vẫn là cha của hai con, anh ấy vẫn phải có trách nhiệm đối với hai cháu.
Em thân mến, hạnh phúc của em là nằm trong tay em. Em còn bao nhiêu năm cuộc đời phía trước và ai cũng chỉ được sống có một lần duy nhất. Chỉ có em mới có thể quyết định hạnh phúc của chính em mà thôi. Tin tưởng vào bản thân mình em nhé!
Chúc em sớm có sựa lựa chọn sáng suốt nhất cho mình!