Chồng an phận để Vợ "cô đơn" trong chính nhà mình
Vợ chồng em lấy nhau được 10 năm có hai con trai. Em làm trong nhà nước còn chồng em làm ngoài mức lương khoảng 7 đến 8tr một tháng. Nhà em có cửa hàng cho thuê được khoảng 7tr một tháng nữa. Nói chung là kinh tế không dư dả, chỉ đủ ăn. Gia đình chồng em gọi là có một chút, ông bà cũng hay hỗ trợ thêm. Bản thân em là người cầu tiến, hay lo việc. Chồng em công việc không được ổn định, nay công ty này mai công ty kia. Mục đích chuyển công ty là muốn làm công việc nhàn không thích làm thêm.
Chồng em thuộc tuýp người vô tư, có tiền thì tiêu không có cũng không sao, bản thân không có chí hướng phấn đấu, không có định hướng cho tương lai. Trước đây 2 vợ chồng cũng có vay mượn mở quán bán hàng tạp hóa nhưng đa số là em vay bạn bè cho chồng em mở quán bán. Buôn bán được mấy năm nhưng anh không có định hướng phải làm gì để trả số tiền đó. Em tự vay thì em phải tự quản lí tiền hàng hoặc phải giục thì chồng em mới gom tiền để trả. Sau vài năm trả được hết nợ khoảng hơn 100tr nhưng khi không bán nữa thanh lí hàng vốn còn rất ít. Hóa ra chồng em rút dần vốn đầu tư cho thú vui của mình là cây lan. Em muốn giữ hạnh phúc gia đình dù cãi vã nhưng cũng bỏ qua. Còn chuyện trong nhà, nuôi dạy con cái học như nào gần như chồng em không để ý, những việc của đàn ông như thay bóng đèn hay sửa chữa gì đó vợ giục thì mới thay không thì không để ý.
Còn chuyện vợ chồng em muốn vợ chồng tình cảm, em hay nói cũng hay thể hiện mong muốn của mình là chồng nói chuyện với mình nhiều hơn hoặc thể hiện tình cảm với vợ nhiều hơn, nhưng chồng em chỉ bảo tính cách anh như thế rồi không thay đổi được. Đi làm về đến nhà nhiều khi không nói chuyện gì với vợ hoặc vợ có nói thì cứ ậm ừ cho qua chuyện. Ăn cơm xong không tham gia dọn dẹp mấy, bảo thì làm được vài hôm còn không thì cầm điện thoại xem video hoặc chơi trò chơi cũng không tha thiết hỏi han con cái, chơi đùa với con, với vợ. Nhà em có hai phòng ngủ nhưng đa số chồng em chọn ngủ 1 mình còn em ngủ với 2 con.
Nhiều khi em bảo với chồng 2 vợ chồng phải ngủ cùng nhau cho tình cảm chứ không riêng như này được. Chồng em bảo tại em không sang ngủ. Nói chung mọi việc em muốn thay đổi em phải là người chủ động. Nhiều lúc em cảm thấy em là người đàn ông trụ cột trong gia đình vậy chính vì thế sự tôn trọng dành cho chồng cũng giảm đi. Em cũng cố gắng hết sức khi cãi nhau không dùng những từ ngữ xúc phạm hoặc không tôn trọng chồng. Thời gian gần đây chồng em tối hay ngồi ăn uống với bạn bè dù đang có dịch đi nữa. Em góp ý nhiều lần nhưng không nói gìà hay tìm cách để trốn đi. Em đã nói chuyện với chồng em nhiều lần mong muốn hai vợ chồng sống tình cảm tôn trọng lẫn nhau thì mới đi cùng nhau tới già được. Nhưng gần như chỉ được vài hôm rồi lại như cũ.
Nhiều lúc em chán nản muốn chia tay nhưng nghĩ đến con đến kinh tế lại kiềm chế lại. Nhưng như hiện tại hai vợ chồng em vẫn thế, ngoài lúc đi làm về nhà là em cảm thấy bực bội, cáu gắt, con làm gì mình cũng không hài lòng, rất ít khi cười và tâm lý lúc nào cũng nghĩ đến hai từ ly hôn.
Em xin ý kiến của chuyên gia tư vấn xem em có nên tiếp tục sống như này để con có đầy đủ bố mẹ không ạ. Em xin cảm ơn.
Chào em. Chẳng biết từ bao giờ mà mọi người trao luôn danh hiệu “đàn ông là trụ cột của gia đình”, phải chăng vì sự mạnh mẽ vốn có của người đàn ông và bất cứ người phụ nữ nào cũng mong mỏi có được một người chồng có một “bờ vai vững chãi” để dựa vào. Nhưng trong 10 năm chung sống, em lại cảm nhận chồng em chưa thực sự hoàn thành tốt vai trò “đàn ông xây nhà” nên khiến cho em phần nào đó cảm thấy buồn chán, thất vọng. Trong đầu em nhiều lúc còn xuất hiện suy nghĩ muốn dừng lại bởi em cảm thấy dường như tính cách của chồng em thật khó để thay đổi. Chuyên gia trang cuasotinhyeu.vn rất chia sẻ với em về những băn khoăn hiện tại.
Em cũng nhận thấy chồng em là người khá vô tư, hài lòng với cuộc sống nên dường như anh thiếu đi động lực để cố gắng. Mà bản thân em lại là một người phụ nữ mạnh mẽ, cầu tiến, có phần cầu toàn trong cuộc sống. Chính những sự chu đáo của em đã lo toan hết cả mọi chuyện, vậy nên chồng em càng không có nhu cầu phải trưởng thành hơn vì đã có em “gánh vác”. Bởi em luôn mong mỏi chồng em phải khác hơn, phải làm được những điều mà người ta cho rằng đã là đàn ông phải biết làm, nên em mới càng cảm thấy thất vọng về chồng. Nhưng thực ra công bằng mà nói, chồng em không phải không biết đi làm, anh nhảy việc nhưng anh vẫn có ý thức tìm việc, anh cũng không phải là có những thói hư tật xấu như rượu chè, cờ bạc, lăng nhăng…Mà đối với anh ấy, như thế đã là đủ rồi nên anh cũng cảm thấy không có vấn đề gì cả.
Chị hiểu phụ nữ thường bị những điều nhỏ nhặt tác động đến tâm lý và nó cứ tích tụ, chất chứa dần lên. Tất nhiên những mong muốn của em cũng không có gì là quá vô lý cả bởi phụ nữ ai cũng cần được thương yêu, cần một người chồng biết chia sẻ, đỡ đần mọi chuyện. Nhưng trên thực tế, không phải người đàn ông nào cũng làm được những điều như người phụ nữ cần, phần vì họ sống trong một văn hóa gia đình từ trước đến nay mọi công việc nội trợ, con cái đều do người phụ nữ gánh vác; phần vì tính cách của họ như vậy khó lòng thay đổi; mà cũng bởi ngay từ đầu đến với nhau hai vợ chồng chưa thống nhất được với nhau những điều đó…Thêm nữa, có những người họ mang trong mình những khát khao mạnh mẽ để thay đổi bản thân nhưng có những người ngược lại, chỉ thích an nhàn, hài lòng với những gì họ cho là đủ. Vậy nên, một khi em đã làm mọi cách nhưng chồng em không thay đổi thì em cũng nên thay đổi cách nhìn nhận, hạ thấp tiêu chuẩn để tránh tạo thêm áp lực cho bản thân. Bởi em cũng biết rằng chỉ có mình mới thay đổi được chính mình mà thôi
Ở một khía cạnh khác, chắc chắn chồng em cũng có những điểm tốt nhất định, vì thế trước đây em mới lựa chọn anh ấy làm chồng. Mà đã xác định chung sống với nhau thì cũng nên có những kết nối để hai người giữ gìn được tình cảm chứ không phải càng ngày càng làm cho nó xa cách. Ở với một người “bị động” thì mình cũng cần phải “chủ động” hơn, ở với một người ít nói thì mình cũng hãy học cách chia sẻ nhiều hơn lên. nếu em chồng em đang ngủ riêng vì có thể ngại ảnh hưởng đến con cái thì em hai cũng có thể lên lịch có vài ngày trong tuần cùng nhau "hâm nóng" tình cảm. Trong bản thân mỗi con người, ai cũng có mặt nọ mặt kia, ngay cả em cũng vậy, nhưng chúng ta cũng nên rộng lượng hơn với nhau để mọi thứ được êm đềm. Em cũng đừng quá gồng mình vì khi sức chịu đựng vượt quá giới hạn thì lúc đó mọi thứ sẽ trở nên nặng nề và không có hướng giải quyết ảnh hưởng đến em rồi tiếp đến là con cái. Em nên dành thời gian chăm sóc bản thân, đi tập yoga, tập thể dục, giao lưu với bạn bè, học thêm nâng cao trình độ…mà biết đâu khi em có những công việc bận rộn khác thì chồng em cũng nhìn nhận thấy anh cần phải có trách nhiệm với gia đình. Cứ “mưa dầm thấm lâu”, từng chút một động viên, khích lệ chồng em nhé. Mong rằng em sẽ biết cách cân bằng trong cuộc sống.
Thân ái!