Chuyện người thứ 3
Kính thưa Ban chương trình Cửa sổ tình yêu. Em đang định cư ở xứ người. Em đã lập gia đình và có 2 con với người bản xứ. Cuộc sống cô đơn, không người chia sẻ, em nhiều lần muốn li hôn. Nhưng nghĩ thương cha mẹ ở quê và các con đã tạo ra nên em đã cố gắng sống cho có một gia đình vợ chồng bình thường.
Và rồi năm 2009, em có gặp anh A, trong cộng đồng người Việt. Lúc đó có cả chồng và 2 con của em đi cùng. Rồi nói chuyện qua lại bình thường lúc đó. Và sau đó em không đi sinh hoạt trong hội đó nữa. Đến năm 2012, anh A gọi cho em, chúng em nói chuyện bình thường thăm hỏi như người đồng hương người Việt Nam sống ở xứ người bình thường. Qua trò chuyện em nghe anh A bị tai nạn trong khi làm việc nên em xin địa chỉ và đi thăm.. Không biết sao, chắc anh A xúc động hay sao ấy, khi em ra về anh ấy hôn nhẹ môi em. Mà chẳng biết sao lúc đó em cũng chẳng phản đối quyết liệt. Anh A bảo năm 2009 đến giờ giữ số điện thoại của em. Và rồi điện thoại qua lại với nhau tình cảm ngày càng xa hơn. Và rồi em có thai với anh A trong khi em vẫn còn sống với chồng( mặc dù là sống chung nhà nhưng vợ chồng em không ngủ chung). Anh A làm việc cách nơi em sống tầm 15 phút đi ô tô. Lúc mang bầu em thường xuyên nấu cơm và mang cho anh ăn. Thời gian đó, em cũng có ý định li hôn rồi xây dựng lại gia đình mới với anh. Anh cũng thương yêu em.
Rồi 1 ngày em biết được anh có vợ ở Việt Nam năm 2011. Anh về cưới và ở được 40 ngày với vợ là có con. Lúc em biết anh A có vợ con rồi thì bụng em cũng đã to vượt mặt. Em đau khổ vô cùng và sau đó em đã quyết định rời xa anh A để anh quay về với gia đình vợ con anh. Em sinh con và đổi chỗ ở. Cắt đứt liên lạc với anh A. Em cứ nghĩ anh A về Việt Nam rồi vì Anh A là ở bất hợp pháp xứ người. Mãi đến 2017, nhân ngày sinh nhật em, anh A gọi điện thoại chúc mừng sinh nhật thì em mới biết anh A vẫn còn ở đây. Lại chẳng hiểu sao em lại cho anh A gặp lại và nhìn mặt con. Và rồi tình cảm vẫn lại tiếp tục... Lần này thì vợ con anh ở Việt Nam biết anh có con ở xứ người. Và cũng lần này em có về thăm cha mẹ anh 2 lần. Vợ anh thì ở bên quê vợ, cách xa quê chồng tầm 600km. Trong khoảng 2017 đến cuối năm 2020 em và anh A qua lại tuần 2-3 lần gặp nhau. Em vẫn thường xuyên quan tâm nấu cơm mang cho anh ăn. Phía gia đình anh thì luôn xem em là dâu con. Chuyện trong nhà có gì thì vẫn thường nói cho em hơn là vợ ở trong quê.
Tuy nhiên trong khoảng 2017~2020, khi bên Việt Nam, vợ anh biết thì thường xuyên gọi điện thoại qua khi có em ở cùng thì em thấy vợ chồng anh thường xuyên cãi nhau to tiếng. Nhưng vậy, em thấy mệt mỏi và bảo anh hãy rõ ràng. Hoặc là anh li dị vợ, em li hôn chồng (mặc dù em và chồng vẫn sống chung nhưng không đụng chạm nhau, giữ 1 gia đình như hạnh phúc trước mặt các con). Hoặc là nếu anh yêu thương vợ con anh thì mình chia tay, chấm dứt không là gì cả. Anh A lúc nào cũng bảo gần em, xa người Việt Nam gần 10 năm rồi. Xa mặt cách lòng. Nhưng trong lòng em thì không muốn xen vào gia đình anh. Em bảo anh A cứ về Việt Nam sống. Người ta chờ đợi anh thế mà bỏ xem sao được. Và rồi, nhân việc ân xá dành cho người bất hợp pháp về mà không bị đóng phạt, anh về và em cũng động viên anh nên về. Vì em không muốn chuyện tay 3 kéo dài mệt mỏi. Khi về quê anh vẫn liên lạc em. Nhưng khi vợ anh ở quê vợ ra gặp anh là anh không liên lạc em luôn. Còn em thì nhất định không liên lạc anh A rồi. Vì anh ở với vợ con anh thì em lấy tư cách gì mà nói chuyện. Em không xen vào mối quan hệ của 2 người đó. Em xác định chuyện ở xứ người là chuyện đã qua không muốn nhớ đến nữa.
Em chỉ xin hỏi, sau này nếu anh ấy tìm gặp thì em nên làm sao, và con em có nên cho anh A nhận không? Rồi với cha mẹ, việc bên anh A em có nên quan tâm, thăm hỏi chăm lo như trước nữa không? Lúc đó em chăm lo cha mẹ chồng như với tư cách 1 đứa con dâu. Giờ em có nên tiếp tục thương yêu cha mẹ chồng như vậy không ?Vì em nghĩ dâu con là kính trọng Hiếu thảo cha mẹ chồng như cha mẹ ruột khi mình có cơ hội lo. Xin tư vấn giúp em làm thế nào cho đúng nhất trong trường hợp này. Em rất cảm ơn vì đã đọc hết những dòng tâm sự này. Chân thành cảm ơn.
Huynh Thị Huyen
Chào em.
Đọc chia sẻ của em, tôi hình dung ra cuộc đời của em cũng như một bộ phim vậy. Có những phút “kịch tính”, có những đoạn đầy hạnh phúc, và có những lúc cũng chứa nhiều nước mắt. Em là nữ chính trong đó và hiện lên ở trong con người em là một người đầy quyết đoán. Cũng vì em có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc nơi xứ người nên em đã dành tình cảm cho một người cùng quê hương và có con với người ấy. Nhưng anh đã có vợ con ở quê nhà Việt Nam. Hiện tại em đã quyết tâm dừng lại để anh trở về với gia đình thực sự của anh. Bởi vậy trong lòng em mới chất chứa nhiều nỗi niềm đến vậy.
Với tình cảm dành cho anh A, ở đâu đó tôi thấy hiện lên ở em là một người biết hi sinh vì tình yêu. Em đã chấp nhận thiệt thòi về phía mình để A trở về quê hương. Em không muốn A phải khó xử mặc dù em hoàn toàn có thể níu giữ A ở lại vì em đã sẵn sàng dừng lại với chồng rồi. Nhưng ở một diễn biến khác, vợ anh A cũng là một người phụ nữ cao thượng không kém và đó cũng là người phụ nữ tôi cho rằng cũng đáng được trân trọng. Mặc dù xa chồng một thời gian dài, biết được sự thật về chồng, nhưng cô ấy vẫn tha thứ. Vậy nên em cũng có thể yên tâm được phần nào khi A quay trở về Việt Nam bởi một người phụ nữ bao dung, biết hi sinh thì họ sẽ biết cách để gìn giữ một gia đình. Việc có cho con gặp lại anh A hay không đó là việc của tương lai, tôi không nghĩ khoảng cách địa lý như vậy hai người sẽ có cơ hội gặp lại nhau, tuy nhiên ở một thời điểm nào đó phải lựa chọn bạn nên suy tính cẩn thẩn để việc đó không làm tổn hại đến ai trong gia đình bạn lúc bấy giờ.
Còn việc em băn khoăn về cách ứng xử của em với cha mẹ anh A, tôi càng thấy hiện rõ lên ở em là một con người có tính trách nhiệm rất cao. Phần nào đó em sẽ cảm thấy ngại khi em bỗng xuất hiện rồi lại trở nên “bặt vô âm tín”. Gia đình A thực sự tốt khi thừa nhận em và tôi cảm nhận em cũng có nhiều tình cảm dành cho họ. Nhưng theo suy nghĩ của tôi, nếu như em đã lựa chọn giải pháp im lặng với A để anh ấy toàn tâm toàn ý bù đắp cho vợ con thì em cũng không cần băn khoăn về chuyện đó, dù sao sự xuất hiện của em là không thể trong một gia đình như vậy và họ sẽ hiểu và cảm thông cho hành động của em.
Về cuộc hôn nhân hiện tại của em ra sao vì lúc thì tôi thấy em chia sẻ là em chuyển chỗ ở và lúc thì em nói hai vợ chồng em vẫn sống chung để giữ gìn gia đình cho các con. Tôi không thấy em chia sẻ nhiều về những khúc mắc giữa em và chồng hiện tại, nhưng tôi nhận thấy cả em và chồng đều là những người biết nghĩ cho gia đình, biết vì các con. Nếu chồng em cũng biết được cháu bé không phải là con của anh mà vẫn để cho em thực hiện trách nhiệm của một người mẹ tại ngôi nhà này thì có lẽ anh ấy cũng không phải là người đến nỗi nào đúng không em? Kể từ sau khi A trở về Việt Nam, đã bao giờ em nghĩ đến việc sẽ cải thiện mối quan hệ với chồng em chưa? Vì đây là bố của các con em, là người đã cưu mang khi em từ Việt Nam sang để em có được như ngày hôm nay và cũng là người mà chắc hẳn trước đây em cũng dành tình cảm. Tôi tin rằng em là một người phụ nữ từng trải, suy nghĩ chín chắn, nên em cũng sẽ luôn tìm được giải pháp tích cực cho cuộc sống của mình.
Tôi hi vọng rằng sau khi viết ra những dòng tâm sự, lòng em cũng đã vơi đi phần nào những nỗi niềm và mong rằng những chia sẻ giúp ích cho em. Chúc em thật nhiều sức khỏe và có nhiều niềm vui trong cuộc sống.
Thân ái!