Có ai biết được sau ánh hào quang đó là hàng ngàn nỗi đau.
Chào Cửa sổ tình yêu ! Tôi xin được giữ tên của mình.
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nhà nông có bốn anh chị em. Tôi là con lớn trong gia đình. Ở quê,kinh tế như nhà tôi cũng thuộc vào hạng khá giả. Từ bé chứng kiến cảnh Mẹ vất vả mà vẫn phải chịu đựng trận đòn của Bố, trong tôi dường như mất niềm tin vào đàn ông. Thi đỗ Đại Học nhưng Bố không chu cấp và thương mẹ tôi đành bỏ học đi kiếm tiền. Tôi cũng có yêu thương nhưng tất cả chỉ toàn là nước mắt. Gia đình họ hàng đều bảo có thương mẹ thì lấy chồng đi. Đi làm xa nên thi thoảng mới về thăm mẹ. Về nhà lần nào cũng bị Bố coi thường bởi mang tiếng đi làm ăn mà chẳng có gì. Áp lực gia đình và công việc, chuyện tình cảm tôi đã đồng ý lấy anh khi mới gặp mặt qua lời giới thiệu của người quen.
Gia đình anh và anh giục cưới khi mới gặp mặt lần đầu. Nhưng lại yêu cầu rằng vì cưới gấp nên cưới xong rồi đăng kí.Lúc đầu tôi không đồng ý nhưng nghe bố chồng tương lai tâm sự,tôi cũng thấy mủi lòng và nghe. Vì Tôi ở Lào Cai, anh ở Bắc Ninh không thể đón dâu trong ngày nên 02 tháng 6 tôi cưới ở Lào Cai. ngày 10 sẽ tổ chức ở Bắc Ninh. Ngày cưới ở Lào Cai nhà trai duy nhất chỉ có chồng tôi và anh trai chồng tôi. Nhưng cuộc sống đâu lường trước điều gì.Trên Tàu, anh Chồng tôi mới nói nhà trai sẽ không cưới mà chỉ làm vài mâm cơm mời họ hàng, tôi rất sợ hãi và thất vọng nhưng vẫn mong thay đổi được ý của chồng.
Đến hôm mùng 10 nhà gái thuê cả ô tô xuống thì nhà trai cũng chỉ làm có 3 mâm cơm gói gọn. Tôi thật sự đau lòng, tủi thân, xấu hổ, thất vọng trong khi chính chồng tôi đã hứa ít nhất sẽ khoảng 30 mâm thịnh soạn. Tôi không biết giải thích thế nào với Bố Mẹ tôi. Trong khi ở quê mọi người gọi điện hỏi có phải tôi bị lừa không? Vậy mà Bố chồng và nhà Chồng tôi thông báo lại với nhà gái rằng :Đại lễ sẽ tổ chức vào 3 ngày sau ở nhà hàng. Tôi đau lòng nhưng không đủ can đảm để nói lên sự thật. Bạn bè,Đồng nghiệp ở công ty thì trách móc vì cưới xin mà không mời ai.Tôi chỉ biết ngượng cười cho qua.
Cưới xong gần 2 tháng trời sau anh mới đưa tôi đi đăng kí với lý do anh bị mất chứng minh thư bây giờ mới làm lại được. Tôi Tin ! Nhưng anh chị biết không khi ngồi vào ghế đăng kí tôi mới nhận ra Tôi là người thứ tư anh đưa đến đăng kí. Tôi đã có ý định từ bỏ nhưng người ở uỷ ban khuyên này nọ, thấy anh thành khẩn, với lại sống cùng nhau tôi thấy a thật sự là người đàn ông tốt. Sau này, tôi mới biết người đăng kí cho chúng tôi hôm đó chính là Chú của chồng tôi. Đến bây giờ, cuộc sống của tôi đan xen giữa địa ngục và thiên đường. BỐ mẹ, họ hàng nhà tôi, bạn bè tôi ai cũng mừng và ghen tị vì điều kiện kinh tế của nhà chồng tôi. Bố mẹ tôi tự hào vì con gái lấy chồng thành phố lại giàu có.
Nhưng ai biết được sau ánh hào quang đó là hàng ngàn nỗi đau, sự sỉ nhục và đã một lần tự tử của tôi. Anh và nhà anh ép tôi nghỉ làm. Cả nhà nghi ngờ tôi không biết sinh con. Cưới sáu tháng thì tám lần họ đưa tôi đi khám và làm các xét nghiệm. Lần nào cũng cùng một kết luận: tôi bình thường. Càng ngày chồng càng ăn nói thiếu tôn trọng tôi.Tôi mặc váy đi làm thì anh bảo tôi dâm tặc. Trong khi trước đây tôi đều mặc như thế.
Tôi đạt thành tích cao trong công việc và được đi du lịch thì anh bảo tôi hẹn hò với trai. Đêm tôi kêu đói thì anh bảo đói cho chết. Đêm ngủ anh gọi tên vợ cũ, tôi hờn thì anh bảo tôi ích kỷ, nhỏ nhen. Rất nhiều lần chính anh là người gây ra hiểu lầm giữa con dâu và bố mẹ chồng ! Gần đây anh rất hay chửi láo và nói tôi vô cớ. Chuyện vợ chồng cũng có lúc đẹp như thiên đường, cũng có lúc không khác gì địa ngục. Tôi đòi li hôn 2 lần nhưng anh đều không đồng ý. Tôi không còn cảm thấy yêu thương anh nữa thay vào đó là cả sự coi thường, sự ích kỷ và khoảng cách mà tôi muốn có. Tôi phải làm thế nào bây giờ ?
Chào em!
Rất chia sẻ với những khó khăn mà em đang phải trải qua. Tôi không biết cụ thể bố em có những hành xử như thế nào với vợ con mà khiến em mất niềm tin vào đàn ông đến vậy. Thực tế cuộc sống vợ chồng nào cũng trải qua những thăng trầm nhất định nhưng họ vẫn cố gắng vượt qua đó vì trách nhiệm với gia đình, con cái và còn nhưng lý do khách quan khác nữa. Vậy nên có lẽ với trường hợp của mẹ em và em không phải xưa nay hiếm khi chồng không biết tâm lý. Thiết nghĩ một phần cuộc sống của em gặp khó khăn đó là do ám ảnh về bố, phần thì tôi thấy em không thực sự khéo léo và cái tôi cũng rất lớn.
Có lẽ chuyện từ lúc quen cho đến thời điểm cưới xin thì không cần phải nói lại nữa khi đôi bên đều có hoàn cảnh, lý lẽ khác nhau nhưng dù có thể nào thì nó cũng là chuyện đã nói qua lại với nhau rồi thì cũng rộng lượng cho qua không nên nhắc lại nữa. Như em cũng có nói rằng cuộc sống hôn nhân của em “cũng có lúc đẹp như thiên đường, cũng có lúc không khác gì địa ngục”. Đồng ý với em rằng không phải cứ có cuộc sống đầy đủ về vật chất mà sung sướng, hạnh phúc như bao người ngoài vẫn hàng ghen tị, mong ước đó mà phủ định những khó khăn trong đời sống sính hoạt hàng ngày. Chuyện em rơi nước mắt, thậm chí tự tử ở đây tôi có thể cho mọi người biết mức độ ảnh hưởng của lối sống gia đình, những ấm ức trong em lớn. Nhưng thực sự ngưỡng chịu đựng và quan điểm sống của mỗi người khác nhau sẽ cho những nhận định, đánh giá khác nhau mà cuộc sống cũng vì đó mà có sự khác biệt.
Không biết ý của gia đình chồng em khi muốn em nghỉ làm là muốn em về phụ giúp, tiếp quản nghề nghiệp truyền thống của gia đình hay vì nhà có điều kiện nên muốn em ở nhà nội trợ không thôi. Chuyện này có thể trao đổi, chia sẻ thẳng thắn với bố mẹ để đôi bên hiểu ý nguyện của nhau hơn. Thực tế cho thấy không bố mẹ nào lại tỏ ra ghét bỏ một cô con dâu biết chăm chỉ làm việc kiếm tiền thay vì ngồi mát ăn bát vàng. Tôi không rõ những lần chồng em gây ra hiểu lầm giữa em và gia đình chồng là chuyện gì khi biết việc đó không có lợi gì cho tình cảm vợ chồng, tình cảm giữa đại gia đình. Việc gần đây chồng em “rất hay chửi láo và nói tôi vô cớ.” thì quả thật đáng trách. Nhưng thay vì lựa chọn thái độ “ăn miếng trả miếng” đáp lại sự vô lý đó của chồng đó thì em nên lựa lời để giải thích, giãi bày quan điểm của mình và có thể hội ý trước mặt mọi người trong gia đình chồng về hành vi, thái độ cư xử của chồng để chồng hiểu mà thay đổi.
Tương quan với những vợ chồng khác thì thấy cuộc sống của em còn có phần tốt đẹp, tươi sáng hơn cả nhưng có thể là do sự ảnh hưởng không tốt từ bố, sự cố chấp, ngang bướng, thiếu kiễn nhẫn và còn ít va vấp mà quyết định ly hôn ngay lúc này. Chuyện hôn nhân gia đình không phải là trò chơi muốn dừng khi nào thì dừng. Vậy nên trước khi quyết định ly hôn em hãy khách quan kiểm nghiệm lại bản thân, những gì diễn ra trong cuộc sống, chia sẻ tâm sự với mẹ, dì, cô những người phụ nữ gần em để hiểu hơn về cuộc sống vợ chồng. Nhiều cặp vợ chồng mới cưới do bồng bột, thiếu sự kiên nhẫn mà quyết định chia tay sau thời gian ngắn chung sống và chỉ tới khi đủ chín chắn, trưởng thành hay gặp khó khăn tương tự ở hôn nhân sau mới hối hận vì mình đã không biết kiên nhẫn, biết lắng nghe trước khi từ bỏ.
Còn chuyện chậm trễ trong có con khi gia đình đang mong đến vậy thì tôi khuyên cả hai vợ chồng nên đến bệnh viện chuyên về Sản khoa để được thăm khám trên cả hai vợ chồng để định hướng điều trị kịp thời, đúng đắn để sớm có cháu bế bồng. Chứ để chỉ một mình vợ đi khám thì không giải quyết được vấn đề tận gốc. Để cuộc sống trở nên thoải mái, tốt đẹp hơn mỗi người cần lựa chọn thái độ sống tích cực, suy nghĩ thoáng hơn một chút. Đừng bao giờ quyết định mọi chuyện khi đang mất bình tĩnh, tiêu cực để rồi phải hối hận khí nhìn lại em nhé!
Chúc gia đình em hạnh phúc và sớm có tin vui!
Tư vấn bởi chuyên gia VOV Cửa Sổ Tình Yêu 1900.6802
1900.6802 Tư vấn trực tiếp Tâm lý, Tình yêu, Hôn nhân, Giới tính, Sức khỏe sinh sản, Sức khỏe tình dục.