Có hối hận cũng đã muộn màng...
Em và vợ chung sống với nhau được hơn 4 năm kể cả thời gian quen nhau nữa là 5 năm. Chúng em đã có 2 đứa con trai, cu đầu được 3 tuổi rưỡi và cu sau được 2 tuổi rưỡi. Trong suốt thời gian chung sống do tính tình hai người không hợp nhau, em thì hay la mắng vợ còn vợ thì hay cãi lại. Khi quá nóng giận em không kiềm chế được bản thân nên hay đánh vợ, nhiều lần như thế vợ lại bỏ ra nhà mẹ. Lần nào cả ba cha con ra để đón cô ấy vào.
Nhưng lần cuối cùng này thì khác chuyện xảy ra cũng không phải là to tát gì, chỉ là con em mới tiểu phẫu xong nên em rất lo lắng cho tình hình sức khoẻ của bé, sáng hôm ấy em thức dậy thì thấy con sốt và ho nên em mới la mắng vợ, rồi cũng như bao lần khác vợ em lại hỗn với em, tức quá em cũng đánh 1 cái, vợ bỏ chạy ra ngoài, em sợ bỏ đi nên mới chạy theo kêu lại. Không ngờ cô ấy thách thức em: “Mi đánh tau đi, tau vứt cho mi 2 đứa con tau đi.”
Nghe nói vậy em mới khuyên cô ấy vào nhà, cô ấy không vào mà cứ chạy quanh, em mới rượt theo tát thêm 1 cái. Vậy là bỏ đi.
Sau 4 ngày cô ấy đi thì em bị công an phường gọi lên, với lý do bạo lực trong gia đình. Em và vợ cùng ký vào giấy giảng hoà của công an yêu cầu. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Mặc cho em năn nỉ, mong cô ấy tha thứ bỏ qua cho anh, về nhà với 2 đứa con cả tội nhưng cô ấy nhất định không chịu về đòi ra toà li dị.
Sau 9 ngày cô ấy bỏ đi không 1 tin tức, em mới bồng con ra nhà tìm cô ấy, nhưng không gặp. Cho đến trưa ngày kia, tức là 11 ngày kể từ ngày cô ấy đi em mới nghe mẹ ruột em kể lại: “Vợ con có điện thoại cho mẹ là con xin lỗi mẹ, con không thể sống với chồng con được nữa.”
Tóm tắt chuyện là như trên, bây giờ tâm trạng em đang suy sụp, sức khoẻ ngày càng suy kiệt, em thường xuyên bỏ bữa, thức đến 3~4 giờ sáng, em cũng mang bệnh dạ dày trong người nên tình hình sức khoẻ ngày càng tệ. 2 đứa con em ngày một xanh xao gầy gò ốm yếu vì thiếu tình thương và sự chăm sóc của mẹ.
Em bây giờ rất bàng hoàng suy nghĩ lung tung rằng không biết vợ sẽ làm gì, để được cái gì, hay là có yêu ai ngoài chồng không, có thật sự thương nhớ đến con không, có thật là sẽ đưa đơn ra toà không v.v... hàng trăm ý nghĩ, câu hỏi cứ khiến em thẫn thờ như người mất hồn. Em thật sự rất mệt mỏi các anh chị ạ. Rất, rất mong các anh chị giúp đỡ cho em vượt qua cơn khủng hoảng này. Ngàn vạn lời em xin chân thành cảm ơn ạ.
Chào em!
Có lẽ khi nghe vợ nói rằng muốn ly hôn đã khiến em rất bàng hoàng, hụt hẫng và rất buồn khi vợ chồng đã yêu nhau và về chung một nhà cũng đã 5 năm và có 2 đứa con. Vì vậy, li hôn không phải là một điều dễ dàng. Em đã năn nỉ níu kéo vợ nhưng dường như không có kết quả như em mong muốn. Bởi vậy lúc này em đang lo lắng không biết phải làm như thế nào để vợ thay đổi ý định ly hôn mà trở về với gia đình. Chương trình xin được chia sẻ cùng em tâm sự này.
Trong lá thư em có nghi vấn vợ sẽ làm gì, để được cái gì, hay là có yêu ai ngoài chồng không, có thật sự thương nhớ đến con không, có thật là sẽ đưa đơn ra toà không v.v... nhưng liệu trong thời gian cô ấy bỏ đi, em có bao giờ tự nhìn nhận lại bản thân rằng những hành động của mình có đúng hay không? Có thể chấp nhận được không? Em có bao giờ nghĩ rằng cô ấy bỏ đi vì chính những hành động của em hay không? Em ạ, là con người, ai cũng có giá trị của bản thân và có quyền hạnh phúc. Cô ấy yêu em, lấy em, sinh con cho em, chăm sóc gia đình em, cô ấy cũng như bao người phụ nữ khác mong chờ một cuộc hôn nhân hạnh phúc, nhưng những gì xảy ra trong suốt cuộc hôn nhân này là những lần cô ấy bị em đánh đập, la mắng.
Mỗi lần bị em đánh, em mắng, cô ấy tổn thương, tủi thân, đau khổ nhưng cô ấy đã nhẫn nhịn chịu đựng vì con, vì hi vọng mong chồng thay đổi, vì giữ gia đình, nhưng kết quả là hết lần này đến lần khác là sự bạo hành lặp đi lặp lại. Có lẽ trong suy nghĩ của em, đánh vợ 1, 2 cái tát là chuyện nhỏ, nhưng em có nghĩ rằng chính những lần "nhỏ" đó tích tụ lại, đến lần này đã vượt mức chịu đựng của cô ấy, đã động đến giới hạn của cô ấy? Cô ấy nhìn xung quanh, thấy những gia đình khác, thấy những người phụ nữ khác có được hôn nhân êm ấm, hạnh phúc, chắc chắn cô ấy có tủi thân và khao khát giải thoát mình để có được hạnh phúc.
Khi mà em đánh đập vợ hoặc chỉ là những câu nói những cách nói của em làm vợ em bị dằn vặt về tinh thần thì đó đều là những hình thức của bạo lực gia đình. Và cái việc mà gia đình em tan vỡ là điều đang xảy ra vì khi trong một gia đình đã xảy ra những xung đột, những bạo lực như thế thì không thể tồn tại lâu dài được, vì ở một mức nào đó thì người phụ nữ họ nhịn nhục nhưng "con giun xéo mãi cũng quằn", đến một lúc nào đấy họ không thể chịu đựng được nữa thì họ sẽ tự khắc tìm đường giải thoát cho mình bằng mọi cách. Việc em coi "lần cuối cùng này chuyện xảy ra cũng không phải là to tát gì" chính là "giọt nước tràn ly" đó em ạ.
Sau sự việc này, điều em mong muốn là gì? Là muốn giữ hạnh phúc gia đình hay chỉ là vợ quay về để chăm sóc con cái? Nếu em muốn giữ gìn hạnh phúc gia đình, thì chính bản thân em phải nhìn lại mình và thay đổi tính cách và hành động. Từ việc chăm sóc con cái, cách em quan tâm gia đình bên ngoại, cách ứng xử với mọi người xung quanh. Biết đâu khi nhìn thấy sự thay đổi của em, gia đình bên ngoại sẽ có sự tác động và có lời khuyên đến cô ấy. Nếu cuối cùng cô ấy vẫn lựa chọn không quay về, em nên chấp nhận và thay đổi, để sau này nếu có đến với người sau, em sẽ không để kết quả này xảy ra một lần nữa.
Dẫu sao, vẫn mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với em và gia đình nhỏ của mình.