Còn thương nhưng sự chịu đựng nào cũng chỉ có giới hạn...
Chào anh chị! Hôm nay tới chương trình em muốn được tư vấn vấn đề sau:
Em kết hôn đã được 4 năm, em cũng đã có một bé 3 tuổi. Chồng em ham mê cờ bạc và đánh đề, không quan tâm tới gia đình. Suốt 4 năm ở với nhau, mọi việc trong nhà đều do một tay em xây dựng. Từ công việc bên Nội, bên Ngoại, con cái em đều phải lo chu toàn. Lúc đầu, vì anh chuyển từ Hà Nội vào nên em nghĩ là do môi trường mới nên công việc cũng không dễ dàng, vì vậy em lo hết mọi thứ để cho anh ổn định công việc; nhưng anh làm được mấy tháng lại nghỉ. Xin bao nhiêu công ty cũng vậy nên thu nhập anh không đưa cho em một đồng nào.
Sau đó, anh bảo muốn học lái xe, em cũng ráng cho anh toại nguyện; nhưng học xong anh lại kiếm cớ ngồi ở nhà không chịu đi xin việc. Em khuyên anh thì ảnh bảo anh ngại vì không quen đường sá ở Sài Gòn. Anh ở suốt 1 năm không chịu đi làm thế là vợ chồng to tiếng và luôn bất hòa. Anh dấu em vay mượn bạn bè tiền để bài bạc, em phát hiện ra em khuyên anh nhưng anh lại không để ý. Sau cùng, vì bị đòi nợ ráo riết nên anh năn nỉ em trả nợ giùm anh, em bảo anh là em trả nợ cho anh; nhưng anh phải đi làm để kiếm tiền trả lại cho em. Anh hứa sống hứa chết nhưng vẩn chứng nào tật đó.
Đầu năm nay, em xin cho anh vào hãng taxi lái, cứ tưởng anh sẽ cố gắng làm việc; nhưng cứ được mấy ngày anh lại viện cớ xe đi xưởng để xin tiền em. Một tháng anh xin mấy lần, lần nào cũng cả vài triệu. Em nói anh thì anh la lối và không chịu đi làm. Cái gì cũng có giới hạn, bây giờ em thật sự không chịu nổi, nhiều lúc em muốn phát điên lên.
Em vất vả làm việc cả ngày cả đêm, thu nhập cũng khá ổn định, em không có dư nhưng cũng lo được cho gia đình. Bệnh cũng phải lăn ra đi làm, em bảo anh là em mệt lắm, anh giúp em làm việc nhà tý thì anh bảo em viện lý do, em thật sự chịu không nổi. Bây giờ, em muốn ôm con bỏ đi thật xa, xây dựng cuộc sống đơn thân; nhưng nhìn thấy con mến Bố nên em không biết phải làm sao?
Em vẫn còn thương chồng em; nhưng em không muốn anh sống như thế này, em đã nhỏ nhẹ nói chuyện với anh nhưng anh không hề thay đổi, nợ nần ngày càng nhiều em không thể nào cứ thay anh trả nợ. Em tủi thân lắm! Anh chị có thể giúp em một hướng giải quyết được không ạ? (Là phụ nữ mà vừa phải chăm sóc gia đình, vừa mang gánh nặng kinh tế em thật sự rất mệt. Còn chồng em không đi làm cũng xin tiền ở nhà ăn, em không cho thì chửi. Đi làm thì xin tiền đi lại, cafe, ăn uống nhưng lương làm ra lại không đưa vợ một đồng, không những vậy em còn phải vay mượn cả trăm triệu để trả nợ cho anh).
Chào em!
Là một người phụ nữ, khi lớn lên, trưởng thành, ai cũng mong muốn tìm được cho mình một người chồng biết quan tâm, yêu thương, lo lắng cho vợ con; để người vợ cho thể dựa dẫm vào đó mà sống, mà vun đắp hạnh phúc gia đình. Thế nhưng, hoàn cảnh của em lại không được may mắn như vậy, từ ngày lấy chồng, em luôn phải là người lo toan tất cả mọi thứ từ kinh tế tài chính, con cái, cho đến đối nội đối ngoại. Em chẳng thể nào nhờ chồng được việc gì, ngược lại còn phải vay tiền trả nợ cho anh ấy. Nhiều người phụ nữ ở vào hoàn cảnh của chắc cũng sẽ cảm thấy buồn, hụt hẫng, tủi thân và bế tắc giống như em lúc này.
Trong thư em có chia sẻ rằng từ khi em kết hôn với chồng cho đến bây giờ, mặc dù đã 4 năm trôi qua nhưng chồng em lại không đi làm, có đi cũng chẳng mang tiền về để chăm lo cho gia đình; mà còn bài bạc nợ nần đến cả trăm triệu… em có góp ý nhưng anh ấy chẳng thay đổi gì, còn quát nạt, mắng chửi em. Tôi băn khoăn không biết trước khi đến với nhau em đã có bao nhiêu thời gian tìm hiểu về anh ấy trước đó? Những gì anh ấy sống, ứng xử ở hiện tại bởi tính cách, thói quen của anh ấy từ trước đến nay vẫn vậy; hay có điều gì tác động đến anh ấy? Em có thể để tâm, tìm hiểu nguyên nhân để có cách ứng xử hay quyết định phù hợp em à; vì có những điều có thể thay đổi được, nhưng có những điều tồn tại cố hữu trong chính bản thân mỗi người mà khó có thể thay đổi được, trừ khi có biến cố nào đó xảy đến trong cuộc đời của họ.
Mỗi người sẽ có một giới hạn chịu đựng nhất định, dù có yêu, có thương như thế nào đi chăng nữa, thì khi niềm tin không còn, nỗi đau và sự tổn thương quá nhiều thì tình cảm bao nhiêu cũng không đủ để bù đắp lại. Chính vì vậy, trong hoàn cảnh của mình, em hãy lựa một thời điểm thích hợp, khi cả hai vợ chồng đều bình tĩnh, tỉnh táo để có thể nói chuyện nghiêm túc với anh ấy thêm một lần nữa. Qua đó, em có thể bày tỏ những cảm xúc, những suy nghĩ của em trong khoảng thời gian vừa qua; giới hạn chịu đựng của mình là ở đâu; và nếu vượt quá giới hạn đó thì em sẽ hành động như thế nào, để anh ấy ý thức được những được - mất nếu anh ấy không cố gắng thay đổi. Khi em góp ý với anh ấy nhưng không được, thì em có thể nhờ gia đình, người thân, bạn bè, góp ý thêm. Biết rằng thay đổi một người là rất khó nếu họ không muốn thay đổi; nhưng trong tình huống này, có cách nào có thể tác động được đến anh ấy thì mình cứ thử, thử để đến cuối cùng kết quả có như thế nào đi chăng nữa thì mình cũng sẽ không hối hận hay nuối tiếc điều gì.
Đổ vỡ trong hôn nhân là điều không ai mong muốn, vì nó sẽ mang lại sự thiệt thòi, tổn thương cho các thành viên trong gia đình. Thế nên, trước khi ly hôn, em có thể lựa chọn ly thân một thời gian để xem khi trải qua cảm giác không có vợ con bên cạnh nữa thì anh ấy sẽ như thế nào, có “tỉnh ngộ” hay thay đổi gì không. Trong trường hợp anh ấy vẫn không thay đổi, thì có lẽ em nên có những con đường riêng cho mình. Đôi khi, những điều con cái cần một gia đình hạnh phúc trọn vẹn chứ chẳng phải một “gia đình mô hình”, có bố có mẹ chứ chẳng có hạnh phúc ở trong đó. Chưa kể là khi em không sống tốt, sống vui thì em cũng chẳng thể nào lo tốt cho con em được.
Chúc em hạnh phúc!