Con tim em như sống lại từ khi gặp anh...
Hiện tại lòng em đang rất rối bời anh/ chị ah. Em năm nay 32 tuổi, có chồng và 2 con gái. Em sống cùng với đại gia đình nhà chồng nên cuộc sống cũng khá phức tạp. Em là một nhân viên văn phòng với mức lương trung bình như bao người và chồng em cũng vậy. Chồng em là người hiền lành, cũng tốt tính nhưng ham vui nên mọi việc nhà, kinh tế, chăm sóc con đều đến tay em. Vợ chồng em đã cưới nhau được 8 năm và hiện tại gia đình em tạm gọi là hạnh phúc.
Sống ở nhà chồng phức tạp, chị em nhà chồng thường cạnh khóe, bố mẹ chồng đè nén nên em rất ức chế mà không giải tỏa được cùng ai. Vì kinh tế còn eo hẹp nên vợ chồng em không ra ngoài ở được, nhà ngoại cũng không thể giúp đỡ em được gì. Em đã tự tạo niềm vui cho em như đi du lịch, tập Gym (trước đây em là 1 cô gái khá năng động, hoạt bát) từ ngày lấy chồng em phải bỏ hết mọi thú vui của em.
Cách đây vài tháng em có chuyến du lịch sang Myanmar với chị bạn của em. Đi cùng có cả một anh bạn - người mà trước đây thích em nhưng em không thích lại. Những ngày đi chơi cùng nhau trên đất khách, được anh ấy quan tâm và bày tỏ tình cảm, em thấy con tim mình như sống lại. Dù đã trốn tránh tình cảm này, từ chối anh ấy ngay trong chuyến đi nhưng sự kiên trì và chân thành của anh ấy làm em rung động. Kết thúc chuyến đi em như người mất hồn trong nỗi nhớ người ấy vật vã. Lâu rồi em mới thấy nhớ một người như thế và người ta cũng vậy.
Bao lần em nhủ mình phải quyết tâm, thoát ra khỏi tình trạng này, không nói chuyện, chặn liên lạc với người ta vậy mà em không làm được. Người ta chỉ cần nói với em vài câu là em lại xiêu lòng, cảm động. Anh ấy cũng có gia đình và 2 con nhỏ, cũng nói chuyện với em rất nhiều về gia đình, về cuộc sống và không muốn quên em.
Ảnh minh họa.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, em đã đi quá giới hạn với anh ấy. Em thấy mình thật tồi tệ, mình thật có lỗi và muốn chấm dứt, muốn cắt đứt với anh ấy. Em đã cố gắng làm việc chăm chỉ, đọc sách, chơi thể thao để không nghĩ đến người ta nhưng không thể. Em không muốn mình yếu đuối vậy nữa, em phải làm sao để quên được người ta đây anh/ chị? Rất mong anh chị cho em một lời khuyên để em bước ra khỏi cảm giác này.
Chào em.
Hôn nhân là một cuộc hành trình. Khi đã thành vợ, thành chồng là người ta bắt đầu một mối quan hệ mới, một hành trình mới. Trong hành trình ấy có hạnh phúc, nụ cười, niềm vui và nhiều khi mọi chuyện không ngờ cũng bắt đầu xảy ra: sự căng thẳng, mâu thuẫn, bằng mặt nhưng không bằng lòng, thiếu tôn trọng, thờ ơ, chịu đựng giữa mối quan hệ vợ chồng, mối quan hệ với gia đình nhà chồng…Dần dần những điều đó khiến vợ hoặc chồng không còn cảm thấy tình yêu và hạnh phúc như hồi mới bắt đầu nữa. Mọi chuyện làm cả hai mỏi mệt và nó cũng là nguyên nhân khơi nguồn cho sự xuất hiện của người thứ ba, xuất hiện ý nghĩ sẽ chấm dứt cuộc hôn nhân.
Trong tâm sự của em, chúng tôi nhận thấy rằng dường như trong suy nghĩ của em đang tồn đọng hai vấn đề đó là việc chung sống với gia đình nhà chồng và vấn đề thứ hai là việc em đã trót để người đàn ông kia có cơ hội gần gũi em để rồi tình cảm ấy ngày một lớn dần.
Đi vào vấn đề đầu tiên. Có lẽ cuộc sống hôn nhân hiện tại khiến em mệt mỏi khá nhiều, không phải vì cuộc sống vợ chồng không hạnh phúc mà bởi áp lực từ phía gia đình nhà chồng. Sống chung trong một đại gia đình nó có mặt tiêu cực và tích cực. Có thể ban đầu nó sẽ mang lại cảm giác đông vui, đầm ấm. Tuy nhiên, nếu như trong gia đình có quá nhiều thế hệ và quá nhiều thành viên chung sống thì quả thực rất phức tạp và không thể tránh khỏi những lúc mâu thuẫn. Người xưa cũng đã từng nói “bát đũa còn có lúc xô” huống chi là con người, mỗi người mỗi tính, đâu phải ai cũng hợp nhau.
Chính vì thế, khi sống trong một môi trường như thế đôi khi chúng ta cũng cần bỏ đi cái tôi cá nhân của mình để có thể hòa nhập với cuộc sống và nếp văn hóa ấy. Cách tốt nhất là bỏ ngoài tai những điều mà bản thân thấy rằng nó là tiêu cực, không đáng để mình suy nghĩ thì mình sẽ không suy nghĩ. Việc của mình thì mình làm. Điều quan trọng em chỉ cần làm những gì mà bản thân em cho là đúng, cứ phải đạo làm con cũng như vai trò của em trong gia đình nhà chồng. Hơn nữa, có một may mắn là em cũng đi làm thường xuyên, thời gian để tiếp xúc với gia đình nhà chồng và có sự va chạm thì cũng không nhiều. Thỉnh thoảng có những điều em không hài lòng thì em cũng có thể trao đổi với chồng để chồng có sự chia sẻ với em.
Còn vấn đề em trót có tình cảm với người đàn ông đã từng thích em. Ngay từ đầu bản thân em cũng đã nhận rõ đây là thứ tình cảm không nên có. Thế nhưng em vẫn để cho nó có cơ hội lớn dần lên, cũng như có cơ hội để cả hai có thể đi quá giới hạn với nhau. Như thế việc chấm dứt tình cảm này có thể được hay không phụ thuộc vào ý chí của em. Điều đầu tiên em xác định cho mình động cơ để em dứt bảo tình cảm này. Có thể với em và cả anh ấy đây là thứ tình cảm sai trái bởi cả hai đã có gia đình. Nếu cứ tiếp tục thì đến một ngày nào đó, mọi chuyện vỡ lỡ thì em sẽ đối diện với vấn đề đó ra sao? Em có sẵn sàng bỏ những đứa con để đi cùng người đàn ông kia? Và có chắc người đàn ông đó đã bỏ gia đình họ để đến với em. Còn chồng em anh ấy sẽ phản ứng ra sao? Có thể tha thứ được hay không?
Thông thường, đàn ông ngoại tình người phụ nữ có thể bao dung để có một mái ấm gia đình vì họ thường biện lý do rằng đàn ông đều có tính trăng hoa và có nhu cầu, thích đổi gió “ăn phở”. Nhưng khi người phụ nữ đã ngoại tình thì đối với rất nhiều người đàn ông đó là điều đau đớn nhất và họ không dễ dàng tha thứ được bởi trong họ quá nhiều sự ám ảnh, và họ nghĩ rằng đàn bà ngoại tình vì yêu chứ không vì tình dục như đàn ông. Đó có thể là những động cơ để em dứt bỏ mối quan hệ ấy. Khi em đã có quyết tâm của mình thì hãy dừng mọi hoạt động liên hệ với anh ấy. Không để cho anh ấy cơ hội có thể liên lạc với em.
Bởi vì như tôi thấy em trao đổi, em nói rằng em có cắt đứt với anh ấy và rồi anh ấy nói một hai câu em đã xiêu lòng. Như thế rõ ràng em vẫn cho người ta cơ hội. Không có một ai nói quên người mình yêu là có thể quên ngay được. Đặc biệt đó lại là những mối tình mà có rào cản, lại càng khao khát. Chấp nhận quên, là chấp nhận những ngày tháng nhớ người ấy đến điên cuồng, chỉ muốn gặp gỡ, chỉ muốn nhắn tin gọi điện cho nhau. Thời gian đầu ai cũng sẽ thế nhưng sự kiên trì trong bốn năm tháng, thậm chí một năm, hai năm sẽ khiến ta vơi bớt đi phần nào về nỗi nhớ ấy và thậm chí quên hẳn. Và bản thân luôn phải tự nhủ rằng mình sẽ mất và hi sinh những điều gì nếu đến với anh ấy, để đó làm động lực cho em quên.
Thời gian này, em cũng có thể tiếp tục duy trì các hoạt động trên. Ngoài ra, tham gia vào công việc chăm sóc, dạy dỗ con nhiều hơn. Thỉnh thoảng tạo ra những cơ hội để cả gia đình có thể đi chơi, vừa giải tỏa tâm lý, vừa hâm nóng tình cảm gia đình, vợ chồng. Bắt đầu với những thói quen quan tâm chồng như thưở mới yêu nhau để lấy lại cảm xúc. Làm cho bản thân mình bận rộn hơn nữa. Hãy thử và kiên trì nếu như em đã xác định rõ con đường cho bản thân em nhé.
Chúc em sức khỏe và thành công trong cuộc sống!