Cứ ngỡ hôn nhân chỉ cần tình yêu chân thành, nghèo khó mấy cũng vượt qua.
Em chào anh chị, mong anh chị tư vấn giúp cho hôn nhân của em hiện giờ với ạ!
Em năm nay 34 tuổi, đã lập gia đình được 6 năm, có một con 5 tuổi và chuẩn bị sinh cháu thứ 2. Chồng em ít hơn em hai tuổi, hiện giờ đều có công việc ổn định, thu nhập 2 vợ chồng hơn 20 triệu / tháng nhưng chúng em vẫn trắng tay và đi ở nhà thuê. Ngày cưới, dù chồng em mới ra trường, tay trắng nhưng em nghĩ chỉ cần có học thức, ý chí thì nghèo khó mấy cũng vượt qua, quan trọng nhất của hôn nhân là tình yêu chân thành. Nhưng cũng từ đây em nhận ra hôn nhân của mình là chuỗi ngày khóc trong nước mắt và thất vọng.
Sau cưới, em có được 1 cây vàng tiền quà cưới của gia đình hai bên, trong khi em cất giữ trân trọng coi đó là tình cảm, là vốn liếng của người thân, thì không thể ngờ được có lúc nó lại mất đi. Lần đầu mất một chiếc nhẫn, em kiểm tra bao lần vẫn thiếu, hỏi chồng thì chồng bảo chắc em làm rơi đâu, lúc ấy hoang mang về tính cẩn thận của mình. Cho đến khi mất chiếc lắc tay thì em biết đó là do chồng mình lấy, sau đó vợ chồng em có nói chuyện thì chồng em nhận đã lấy trả nợ. Sau chuyện này thì em bắt đầu hoang mang thực sự vì không ngờ người chồng mình lấy lại có hành động kém tư cách như vậy. Thế nhưng dù có đề phòng bằng chìa khóa hay thay chỗ cất giấu cũng không còn tác dụng, toàn bộ số vàng của em đã không cánh mà bay.
Lần này em sốc nặng, hoảng sợ thực sự, nhưng đó cũng là lúc em phát hiện mình có bầu. em khóc, dằn vặt, ân hận khi đã lấy người như vậy và chồng em cũng tỏ ra rất ân hận, xấu hổ, xin em tha thứ, vì nợ nần từ trước khi cưới do chơi bời đỏ đen. Sau khi suy nghĩ, nói chuyện em đã cho chồng cơ hội vì đứa con trong bụng và cũng vì em nghĩ rằng cho người khác cơ hội cũng là cho chính mình. Chúng em lại đồng hành cùng nhau, ngoài chuyện nợ nần thì chồng em vẫn yêu vợ, chăm làm việc nhà, thế nên em nghĩ việc mình bao dung, cho chồng cơ hội cũng đáng. Tuy nhiên, chỉ được vài tháng, khi em bụng bầu vượt mặt thì chồng em tiếp tục lấy xe máy, rồi lấy trộm bằng đại học của em để cắm.
Không còn gì diễn tả nổi, lại là cầu xin, lại là vì con, em nước mắt lưng tròng về quê ngoại vay tiền anh chị để ra chuộc đồ. Nói chuyện với nhau cũng ba mặt một lời, khuyên răn, đe dọa cũng đủ cả. Em nhắm mắt bước tiếp để nuôi con. Tạm yên ổn một thời gian, cho đến khi em mang bầu lần hai cũng là lúc chồng em lại van xin em giúp đỡ, từ 20 triệu lên 40 triệu, cho đến khi em bắt khai thật để còn giải quyết vì em không muốn bị lừa dối thì cuối cùng là 100 triệu. Nguyên nhân vẫn là chơi đỏ đen, vay tín dụng, lãi mẹ đẻ lãi con. Em quá thất vọng, không còn muốn giúp nữa. Cách giải quyết cuối cùng là một phần nhờ mẹ chồng, một phần em vay giúp từ em bè, một phần là dùng lương của chồng em để trả. Tết này nhà em không về quê vì tiết kiệm tiền chuẩn bị đẻ. Tưởng đã êm xuôi và chồng em đã biết nhục, biết thẹn khi phải qùy gối cầu xin vợ, mẹ chồng ra tận nơi để giáo huấn nhưng rồi giờ em lại biết chồng em vẫn còn nợ nần. Bên tín dụng họ đã gọi điện cho em, bây giờ nợ cũng phải gần 30 triệu nữa.
Cho đến giờ phút này, em không còn một chút lòng tin nào vào chồng em nữa. Thực sự trong 6 năm lấy nhau suy nghĩ kết thúc cuộc hôn nhân này quá nhiều lần xuất hiện, nhưng em mãi không đủ can đảm vì cứ nghĩ thương con thiệt thòi, ảnh hưởng tâm lý. Giờ đây em lại đang bầu sắp sinh, gia đình em thì ở xa, không có ai trông cậy giúp đỡ. Em muốn bỏ chồng ngay bây giờ, ngay lập tức nhưng suy nghĩ trước sau lại không thể quyết định. Ít nhất khi em sinh vẫn còn có chồng chăm, mẹ chồng em cũng hứa ra chăm cháu (cháu đầu cũng bà chăm là chính, mẹ đẻ em già yếu không đi xa được), còn con lớn chuẩn bị vào lớp 1, cũng cần bố hỗ trợ khi em ở cữ. Về việc nói chuyện rạch ròi, tâm sự động viên em làm cả rồi, nhưng cứ thỉnh thoảng có cuộc gọi điện nhắc chồng em trả nợ là em biết rằng không hề có sự hối cải nào ở đây cả. Em rất bối rối, không biết nên làm thế nào bây giờ. Rất mong các anh chị chuyên gia cho em lời khuyên với ạ! Em cảm ơn rất nhiều!
Chào em.
Sâu lắng đọc những dòng tâm sự của em, chúng tôi hiểu em đang trong những ngày rất khó khăn với cuộc hôn nhân của mình. Đúng là có những điều trong cuộc sống mà chúng ta không thể lường trước được, phải không em? Cứ ngỡ rằng hôn nhân cần nhất là tình yêu, rồi hai vợ chồng đồng lòng thì mọi khó khăn cũng sẽ vượt qua, thế nhưng cuộc sống hôn nhân dần rơi vào bế tắc khi chồng em trộm cắp, cầm cố tài sản trong gia đình để chơi bời đỏ đen. Thậm chí hiện tại còn có những khoản nợ lớn khiến em không biết rằng mình có thể tiếp tục cuộc hôn nhân này khi đang bầu bí hay không. Chúng tôi sẽ cùng em chia sẻ vấn đề này.
Cuộc sống của chúng ta không phải khi nào cũng êm đềm, phẳng lặng; mà nhiều lúc sẽ gập ghềnh, sóng gió; thậm chí đón nhận cả những tổn thương, thất bại. Đó là khó khăn, nhưng ở một khía cạnh nào đó cũng được xem là những thách thức giúp con người ta mạnh mẽ, trưởng thành, chững chạc hơn. Những khó khăn lúc này đối với em là điều không thể chối bỏ; nhưng khó khăn đó khiến em chùn bước, chấp nhận thất bại; hay mạnh mẽ đứng lên để vượt qua là do em quyết định. Nếu mọi chuyện chưa phải quá sức của em, em vẫn có thể xoay xở được, chỉ là hơi vất vả trong một khoảng thời gian thôi thì em có thể từ từ giải quyết, bởi em đang bầu bí nên tâm trạng của em sẽ ảnh hưởng nhiều đến con cái.
Những năm gắn kết hôn nhân cùng nhau chung sống nhưng điều chồng em mang lại chỉ là sự thất vọng, nợ nần và gánh nặng cho vợ con. Nếu em cứ mải miết đi theo sau giải quyết những hậu quả do việc cờ bạc của chồng gây nên có thể sẽ khiến cho anh ấy không ý thức được về hành động của mình để có sự nhìn nhận, sửa đổi. Thế nên việc em vẫn muốn hàn gắn tình cảm vợ chồng nhưng vẫn muốn anh ấy chịu trách nhiệm với bản thân và thay đổi tốt hơn thì em vẫn có thể cương quyết để thay đổi chồng. Không những vay nợ, chồng em còn cầm cố tài sản gia đình chỉ để thoả mãn ham muốn của bản thân mà không quan tâm tới vợ con như thế nào. Là người đàn ông, lẽ ra anh ấy phải là trụ cột kinh tế, lo lắng chăm sóc cho gia đình nhưng chồng bạn lại quên đi trách nhiệm làm chồng, làm cha của mình mà mải mê vui thú với cờ bạc đỏ đen.
Em đã tâm sự mọi thứ với chồng nhưng chưa thấy có sự hối cải nào thì em có thể tâm sự với gia đình chồng. Chắc hẳn bố mẹ chồng em cũng không đành lòng để cháu sinh ra trong thiếu thốn và không ai chăm sóc đúng không? Mặt khác em vẫn có thể thẳng thắn với chồng về việc nếu như anh ấy không thay đổi thì sau khi em sinh con xong vợ chồng sẽ giải quyết rõ ràng với nhau. Với tinh thần, tình cảm của một người bố thì chắc hẳn em có cứng rắn gạt bỏ anh ấy như thế nào đi chăng nữa thì anh ấy cũng chưa chắc bỏ mặc vợ con trong lúc này. Đây là giai đoạn quan trọng của em và nhất là của con, việc ly hôn cũng chỉ là thủ tục. Em cần tập trung cho sức khở của bản thân để "mẹ tròn con vuông" còn moị việc đâu có phải làm ngay lập tức được đâu em. Hy vọng em có thể gắng sức vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Chúc em mạnh mẽ, mẹ tròn con vuông.