Đắng lòng khi con không muốn nhận lại mẹ ruột
Năm nay tôi ngoài 50 tuổi rồi. Chồng ra đi để lại mình tôi và 4 đứa con thơ sống ở vùng miền Trung nghèo khó khiến cuộc sống của mẹ con tôi trở nên chật vật. Tôi đành nhờ mẹ đẻ trông nom các con và ra nước ngoài lao động để giúp cuộc sống của gia đình thoát khỏi đói nghèo.
Thời gian đi làm bên nước ngoài tôi chi tiêu rất tiết kiệm để có tiền gửi về để các con được bằng ăn học bằng người. Anh trai tôi ở nhà đã tự ý mang con út của tôi lúc ấy mới 3 tuổi rưỡi cho một cặp vợ chồng hiếm muộn ở xã bên. Sự việc này mãi đến khi tôi quay trở về nhà mới biết. Tôi thật sự đau lòng và giận anh, nhưng vì tình nghĩa anh em tôi không muốn làm to chuyện. Hiện tại, điều kiện gia đình tôi cũng khá giả hơn trước nhiều và tôi đủ khả năng để lo lắng cho sự nghiệp của các con. Tôi muốn gặp giành lại con, nhưng mọi người khuyên ngăn vì cháu đang sống rất tốt dưới sự yêu thương của gia đình bố mẹ nuôi. Tôi cũng đã tìm gặp bố mẹ nuôi của cháu, họ cũng đề nghi tôi thư thả và hứa sẽ thông báo mọi thông tin về cháu cho tôi. Vì thế tôi quyết định đợi con trưởng thành hơn một chút rôì mới tìm gặp con nói chuyện.
Năm nay cháu 25 tuổi, việc học và sự nghiệp ổn định cả rồi. Hôm đám cưới cháu, tôi đã đến mừng hạnh phúc cháu và kèm theo đó là một lá thư nói rõ sự tình. Ngày hôm sau, con gọi điện cho tôi và nói chỉ có bố mẹ nuôi là bố mẹ thôi. Tôi đau khổ khi nghe những lời cháu nói, nhưng dặn lòng phải cố gắng để con chấp nhận mình. Tới hôm sinh nhật cháu, tôi gọi điện chúc mừng nhưng không liên lạc được vì cháu đã đổi số. Tôi không mong muốn cháu sẽ phụng dưỡng tôi về già, chỉ mong cháu gọi tôi một tiếng mẹ thôi. Tôi vẫn còn tất cả giấy tờ pháp lý về mối quan hệ của con và tôi. Tôi có ý định nói trên đài báo cho mọi người biết cháu là con của tôi. Tôi có nên làm như vậy không? Tôi phải làm sao để cháu nhận tôi bây giờ?
Chào chị!
Cám ơn chị đã tin tưởng và chia sẻ với chương trình. Qua những lời tâm sự của chị tôi hiểu được nỗi đau, sự mất mát của chị. Chị là người phụ nữ giàu đức hi sinh và lòng vị tha. Vì con cái mà chị không quản khổ cực đi xa làm ăn để các con có được cuộc sống tốt đẹp hơn. Anh trai chị đã không đúng khi mang con chị đi cho người khác khi không hỏi ý kiến chị. Tuy nhiên, cháu giờ cũng đã trưởng thành rất tốt dưới sự đùm bọc của bố mẹ nuôi cháu thì đây cũng là niềm vui của gia đình.
Về mặt pháp lý, chị có đủ điều kiện để giành lại con về phía mình; nhưng con người sống với nhau bằng tìm cảm. Người ta nói công sinh thành không lớn bằng công dưỡng dục, chị xa cháu từ lúc cháu còn nhỏ dại như vậy thì sự gắn bó mẹ con không sâu đậm. Bố mẹ nuôi coi cháu như con ruột và cháu chăm sóc cháu hết lòng, vì thế mà niềm tin yêu của cháu với bố mẹ rất lớn. Việc chị dùng pháp luât hay đăng báo để xác nhận mối quan hệ mẹ con với cháu chỉ khiến cháu có cảm xúc tiêu cực về chị và khó chấp nhận sự thật này hơn.
Việc cháu phản ứng lại khi chị cho cháu biết sự thật như vậy là cảm xúc tự nhiên của con người. Sự xuất hiện bất ngờ của chị làm cho cháu không khỏi bàng hoàng, ngỡ ngàng và khó chấp nhận được sự thật này. Lẽ ra trong suốt thời gian sau khi chị về nước chị có thể không ngay lập tức nhận con về; nhưng cũng nên tìm cách để hai người có nhiều thời gian gần gũi nhau hơn. Hơn nữa, trong ngày cưới, con chị phải gánh vác bao nhiêu trọng trách và mang rất nhiều tâm trạng, tâm lý, rất khó để cư xử một cách sáng suốt. Sự thật mà chị nói với con như một cú shock lớn đối với cháu. Niềm tin hơn 20 năm vào thực tại bỗng chốc sụp đổ. Chị đã trải qua thời gian dài để chấp nhận sự thật và chờ đợi cơ hội nói rõ mọi việc với con. Chị hãy cho con thời gian bình tâm để suy nghĩ, thời gian để chấp nhận sự thật này. Cháu sẽ hiểu, thông cảm và chấp nhận mối quan hệ mẹ con ruột thịt. Hãy để con chấp nhận điều này cả về mặt pháp lý và mặt tinh thần. Người ta nói: “Lá rụng về cội”. Nếu một ngày nào đó con trai chị hiểu tấm lòng của chị, tôi tin cháu sẽ đón nhận chị thôi.
Chúc gia đình chị sớm sum vầy hạnh phúc!