Gần 20 năm bố mẹ to tiếng, chửi cả tổ tông, tục tĩu, đánh đập nhau...
Em xin chào chương trình!
Bố mẹ em hay cãi nhau, suốt gần 20 năm kể từ khi lấy nhau cho đến bây giờ, điều này ảnh hưởng đến tính cách em rất nhiều. Mà bố mẹ em cãi nhau không phải là bình thường, to tiếng, chửi cả tổ tông, tục tĩu, đánh đập, em buồn lắm, cũng rất sợ. Suốt bao nhiêu năm em giữ trong lòng, bố mẹ bảo đừng quan tâm chuyện của bố mẹ, cứ lo học nhưng em không làm được. Lần mới đây cãi nhau là vì chuyện... tranh chở em đi học. Nhà em đang sửa lại cái bờ tường, hôm ấy bố muốn chở em đi học, bảo mẹ ở nhà, mẹ không chịu, bảo đấy là chuyện đàn ông. Mẹ không biết, trước kia nhiều lần như vậy mẹ cũng bị chửi rồi nên mẹ muốn chở em đi học với lên thăm cháu luôn. Thế là đâm ra cãi nhau, đòi ly dị rồi lại bị đánh, giận nhau chắc 1 tuần rồi.
Bố nấu cho mỗi bố với em ăn, còn mẹ tự nấu ăn riêng, thật ra nếu trước kia chắc em buồn lắm, bây giờ quen nên chỉ thấy chán nản thôi. Bố em quá nóng tính, thích người khác làm theo ý của mình. Bố thương em nhất mà em còn sợ nói chi ai, mẹ nói già cả rồi mẹ không nhẫn nhịn được nữa... Em phải làm sao đây, biết là không thể nào thay đổi được ai, em không cần ai tỏ ra thương yêu em hết, chỉ cần bố mẹ thương yêu nhau là được, chứ thấy bố mẹ cô đơn lắm... Em không biết nên khuyên hay là thờ ơ cho qua chuyện, vì đây cũng không phải chuyện hiếm gì.
Khuyên cũng không ai hiểu, thờ ơ nhiều quá thành ra em hờ hững với bố mẹ lắm rồi. Em thật sự không biết làm sao nữa?
Em thân mến!
Vì nhiều nguyên nhân mà bố mẹ em thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, cãi vã, thậm chí đánh nhau, chửi bới thậm tệ. Là một người con trong gia đình, có lẽ điều đó đã khiến em rất phiền lòng và trải qua những năm tháng tuổi thơ không mấy yên bình. Vì thương bố mẹ nên em cảm thấy tổn thương nhưng không biết phải cư xử làm sao trong những trận chiến của người lớn. Những năm tháng chứng kiến những điều đó chắc hẳn em cảm thấy bản thân như chai sạn và quen với những câu chuyện đó rồi. Em trăn trở không biết phải làm như thế nào. Chúng tôi sẽ cùng chia sẻ với em những tâm tư này, em nhé.
Khi bố mẹ to tiếng cãi vã nhau, bố nóng giận, mẹ cũng không chịu nhịn được nữa vì thế những trận cãi vã càng ngày càng lớn mặc dù nguyên nhân “châm ngòi” lại rất nhỏ nhặt. Không biết sau những lần như vậy thì bố mẹ em đã chọn cách hòa giải như thế nào? Đã có khi nào em nghĩ là cần có sự góp ý của ông bà, cô dì, chú bác, đặc biệt là những người có tiếng nói trong gia đình để tác động đến bố mẹ em, khiến họ nhận ra đơực lỗi sai của bản thân và cùng thay đổi hay chưa? Nếu như đã có rồi nhưng không giải quyết được gì, hoặc chuyện gia đình em không ai can thiệp thì không ai khác mà chính em có thể là nguồn động lực khiến bố mẹ em dần thay đổi.
Hiện tại em cũng khá trưởng thành để nhìn nhận được vấn đề giữa bố mẹ em. Em có thể đợi bố mẹ bình tĩnh lại rồi nhẹ nhàng phân tích đúng sai để bố mẹ hiểu và điều chỉnh. Em cũng có thể chia sẻ những cảm xúc, ước nguyện, mong muốn được sống trong sự yên ấm, vui vẻ cùng gia đình như bao bạn bè khác. Đó là mong muốn chính đáng của em. Giữa bố mẹ em đang tồn tại những mâu thuẫn lớn và nó đã kéo dài, điều đó có thể đe dọa đến sự tồn tại của gia đình và hạnh phúc của gia đình. Để giải quyết mâu thuẫn đó, vai trò hòa giải, cầu nối của em cùng các anh chị em (nếu có) trong gia đình là vô cùng quan trọng.
Thực tế diễn ra ở nhiều gia đình cho thấy, khi cha mẹ có bất hòa, để làm tốt vai trò hòa giải, các con cần có thái độ công tâm, khách quan, ở vị trí trung lập và tuyệt đối không nên đứng về một phía nào, cần có sự lắng nghe, chia sẻ cả hai bên bố và mẹ từ đó giúp họ tìm ra tiếng nói chung, tháo gỡ khúc mắc, hiểu lầm. Chúng tôi tin rằng sau những lần chia sẻ của em, bố mẹ em cũng sẽ có những cách nhìn nhận lại chính mình. Biết đâu sau khi em cố gắng tâm sự cùng cả hai người kiểu “mưa dầm thấm lâu” thì bố mẹ cũng hạn chế được những mâu thuẫn.
Chúc em lạc quan và học tập tốt.