Hạnh phúc gia đình trên bờ vực vì vợ vô sinh
Suốt gần năm năm, chúng tôi đã tìm mọi cách để chữa trị, kể cả dùng đến biện pháp thụ tinh nhân tạo, nhưng tiếng khóc trẻ thơ vẫn chưa hiện diện trong ngôi nhà. Hoa, vợ tôi gần như rơi vào trạng thái trầm cảm, mỗi ngày em một trầm lặng và khép kín hơn, ngay cả với tôi.
Tôi để ý Hoa từ khi em còn học phổ thông, khi em tham gia vào đội hình đỡ tráp trong lễ ăn hỏi cậu bạn thân của mình. Ngay cái nhìn đầu tiên, tôi đã bị em chinh phục bằng cặp mắt đen láy, cái miệng xinh xắn và lúm đồng tiền rất duyên dáng. Tôi đã mất rất nhiều công sức để theo đuổi, thổ lộ. Phải mất hai năm, khi Hoa trở thành sinh viên năm thứ nhất của một trường đại học, tôi mới nhận được lời đồng ý từ em.
Khỏi phải nói tôi hạnh phúc như thế nào. Hoa là một người con gái trong sáng, dịu dàng và luôn biết quan tâm đến người khác. Suốt năm năm ở bên nhau, hiếm khi chúng tôi cãi vã, to tiếng, chỉ là những giận hờn vu vơ, để mỗi lần sau đó, chúng tôi lại càng gắn bó, yêu thương nhau hơn. Trong suốt thời gian yêu em, tôi chưa từng có ý nghĩ nào khác với một người con gái khác, em cũng vậy. Nhiều khi tôi nghĩ, tình yêu của chúng tôi như là định mệnh. Bản thân tôi, ngoài tình yêu như mọi người đàn ông khác, tôi còn dành cho Hoa tình thương rất lớn, lúc nào tôi cũng thấy em bé nhỏ, cần được nương tựa, che chở. Đó là ý nghĩ của riêng tôi. Trong cuộc sống, em vẫn là một người phụ nữ độc lập, một nhân viên có năng lực, cầu tiến.
Hoa nhiều lần đòi ly hôn vì không thể sinh cho tôi một đứa con
Sau khi kết hôn, tôi và em dự định có con luôn, vì tôi cũng khá đứng tuổi, ông bà hai bên cũng giục giã. Hoa cũng đồng ý, mặc dù em đang trong thời gian thử thách và chứng minh năng lực, việc có bầu vào thời điểm đó khiến em mất đi nhiều cơ hội thăng tiến trong công việc. Nhưng em gạt bỏ tất cả, một gia đình đầy đủ, êm ấm mới là điều em quan tâm hàng đầu. Đáng lẽ, với tất cả những điều đó, chúng tôi phải có một gia đình hạnh phúc, ngập tràn tiếng cười trẻ thơ…
Nhưng ba tháng, rồi sáu tháng, Hoa vẫn không có tin vui. Cả hai chúng tôi đi khám và biết rằng, vấn đề khó khăn ở phía em. Không bỏ cuộc, chúng tôi vẫn tìm mọi cách chạy chữa, để mong ngóng một điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Thấy ai giới thiệu bác sĩ giỏi, chúng tôi cũng tìm đến. Những biện pháp hỗ trợ sinh sản hiện đại cũng được chúng tôi lựa chọn, tất cả đều không mang lại kết quả. Năm năm sau ngày kết hôn, tổ ấm của chúng tôi vẫn chưa có tiếng trẻ thơ. Tôi biết, Hoa rất buồn, em trầm ngâm nhiều hơn, đôi mắt đen láy vui tươi ngày nào bây giờ trở nên u ám.
Nhiều đêm, bất chợt tỉnh giấc, tôi thấy đôi vai nhỏ nhắn của em rung lên. Tôi biết em suy nghĩ và khóc rất nhiều. Tôi đã nghĩ đến chuyện xin một đứa con nuôi để thay đổi không khí gia đình, nhưng Hoa không muốn, em vẫn muốn có một đứa con mang huyết thống của tôi.
Tôi thấy cô đơn, mệt mỏi ngay trong chính mái ấm của mình
Đã không biết bao nhiêu lần, Hoa đưa cho tôi tờ giấy ly hôn, em muốn tôi đi tìm người phụ nữ khác, sinh những đứa con xinh xắn và sống hạnh phúc. Bấy nhiêu lần, tôi xé nát tờ đơn và chúng tôi ôm nhau khóc. Tôi làm sao có thể bỏ được em, nhất là trong tình cảnh thế này.
Thương vợ, tôi không mấy khi dám để em ở nhà một mình, sợ em ở một mình lại nghĩ ngợi nhiều. Không biết từ bao giờ, tôi đã không còn có mặt trọn vẹn trong những bữa tiệc của nhóm bạn thân, hay tiệc liên hoan của công ty. Tôi không muốn em phải lo lắng thêm bất cứ điều gì nữa. Bỏ qua tất cả những lời đàm tiếu, trêu trọc của bạn bè, đồng nghiệp, tôi dành thời gian để trò chuyện, nấu nướng cùng em. Tôi dẫn em đi chơi, xem phim, nghe ca nhạc để khiến em thấy, cuộc sống không có con không đến nỗi quá tệ. Nhưng mỗi lần đi ăn uống, xem phim, bắt gặp một gia đình nào đó, em lại rơm rớm nước mắt, và cả buổi vẩn vơ, buồn bã.
Nhìn em như vậy, tôi thật sự cảm thấy xót xa. Càng ngày em càng trở nên khó chia sẻ và lặng lẽ hơn. Chính bản thân tôi, đôi khi bắt gặp em như vậy, cũng cảm thấy nặng nề, mệt mỏi và bất lực. Thương em, tôi thương cả chính bản thân mình. Chẳng hiểu từ khi nào, giữa chúng tôi đã có những khoảng lặng vô hình. Không cãi vã, không một lời oán thán nào giữa hai chúng tôi, nhưng dường như chính sự im lặng lại khiến chúng tôi mệt mỏi hơn bất cứ những lời chì chiết, than vãn nào. Tôi cũng đã cảm nhận được sự mệt mỏi ở trong sâu thẳm tâm thức của mình. Tôi cũng đã chạnh lòng, cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Đã có lần, em phải đi công tác vài ngày, tôi đã tự mình uống thật say. Tôi không nhớ gì cả, ngoài việc thấm thía sự chua xót của số phận.
Dường như chúng tôi càng cố gắng vì nhau, thì lại làm tổn thương nhau nhiều hơn, càng bị đẩy xa nhau hơn nữa. Tôi cũng không biết rằng, mình sẽ sống được trong hoàn cảnh này đến khi nào nữa. Tôi chỉ sợ một ngày, mình sẽ mệt mỏi mà buông tay…