Khi chồng là con ác quỷ
Em chào chương trình.
Em là T.N, năm nay em 34 tuổi. Hiện tại em có 3 bé: 1 bé trai là con riêng của em và hai bé gái. Em lấy chồng năm 2011. Chồng em là người Bắc và gia trưởng thô lỗ, lại có tính vũ phu ạ. Trước khi anh ấy lấy em, anh ấy có hứa là sẽ thu xếp và cho con trai em về thăm và chơi với em, và cũng nói cho phía bên gia đình anh ấy biết. Nhưng mãi đến giờ, anh ấy không làm như vậy và cũng rất ghét con trai của em. Cả một năm con em mới xin đôi giầy và bộ quần áo thì anh ta luôn tỏ ra rất khó chịu và chửi bới em thậm tệ, còn cấm em không được điện thoại cho con nữa.
Và đến việc cuộc sống gia đình thì con cái một mình em lo toan, mọi chi phí trong sinh hoạt ăn học hàng ngày em đều tự tay lo liệu, chưa bao giờ anh đưa cho em một nghìn để phụ thêm lo cho con. Và khi sinh bé thứ 2 là bé gái, mọi chi phí sinh nở nằm viện cho tới ăn uống ( sinh mổ) anh cũng không cho một nghìn nào. Anh ấy cũng làm và cũng xây được căn nhà rơi vào khoảng 400 triệu.
Anh ấy rất hay uống rượu, có thể uống cả ngày và ngày nào cũng như thế. Một tháng có khi anh ấy ăn cơm cùng vợ con một hai lần, còn lại thường tụ tập bạn bè nhậu nhẹt. Mỗi khi về là nửa đêm hoặc 1,2 giờ sáng, nhưng khi nào về thì cũng chửi vợ con, thậm chí còn bạo lực, ít thì một tháng một lần, còn có tháng thì 3, 4 lần. Còn chửi bới sỉ nhục em thì hầu như ngày nào cũng xảy ra.
Có lần vợ chồng em đang cãi nhau và anh đánh em ngất lên ngất xuống, con em chạy ra đỡ mẹ thì anh ấy không cho, đuổi hết bọn nhỏ vào trong và để cho bọn trẻ chứng kiến cảnh anh ấy đánh em. Và cũng những lần như vậy xảy ra, con em gọi mẹ thì anh chửi bọn trẻ, cấm bọn trẻ gọi em là mẹ mà bảo bọn trẻ gọi là "ch.ó". Có thời điểm mùa đông rét đậm rét hại 7,8 độ, anh ấy đi uống rượu bia về, nửa đêm anh ấy đuổi nhốt em ngoài đường mặc kệ trời mưa rét, em phải nằm ngủ dưới nhà tắm bên ngoài.
Bao nhiêu sự cay nghiệt của anh chỉ vì em sinh 2 cô con gái và bao nhiêu sự nhẫn nhịn, cam chịu của em đều vì con. Em không muốn hai đứa bé sau lại như anh trai của nó không có bố. Nên em cứ sống trong một cuộc sống lúc nào cũng nhẫn nhịn và chịu đựng. Em chỉ sợ khi em chịu không nổi nữa em sẽ rơi vào tình trạng trầm cảm.
Em mong chương trình tư vấn giúp em ạ.
Em thân mến! Cùng là phụ nữ và cũng là người mẹ, chị rất chia sẻ với em về những nỗi đắng cay trong cuộc sống hôn nhân mà em đã nhẫn nhịn và chịu đựng suốt bao năm qua. Mặc dù bước chân sang chuyến đò thứ hai, nhưng em cũng chẳng có được sự bình yên khi người chồng em thường xuyên bạo hành em cả về thể xác lẫn tinh thần. Nỗi xót xa lớn nhất của người mẹ là không được ở bên cạnh con, không được dành sự quan tâm tới con và nỗi khổ tâm lớn nhất của người phụ nữ khi phải chịu đựng một người chồng vô tâm tệ bạc.
Những gì em chia sẻ qua thư gửi về chương trình www.cuasotinhyeu.vn là những việc điển hình, còn trong quá trình sống chung thì chắc hẳn còn vô vàn những điều nhỏ nhặt khác nữa mà có viết ra cũng chẳng thể kể hết nổi. Nhưng chẳng nhẽ em cứ chấp nhận sống và cam chịu những điều đó sao, em đã từng nghĩ tới việc sẽ nhờ tới sự can thiệp của bố mẹ hay những người thân bên gia đình chồng chưa? Hoặc trong tình huống em bị đánh đập dã man thì cũng nên nhờ tới sự hỗ trợ của chính quyền địa phương bởi em càng chịu đựng thì chồng em biết bao giờ mới dừng lại những hành vi ấy, mà cũng có thể là chẳng bao giờ anh biết dừng lại.
Em nói rằng em thương con, sợ con không có bố nhưng thực sự những gì em đang cam chịu lại chính là những hình ảnh "xấu xí" tiêu cực mà các con em sẽ bị ám ảnh ở trong đầu. Đó là những tổn thương mà không có cách nào để xoa dịu trong lòng con của em mà các con thật không đáng phải bị chứng kiến những điều đó. Em nghĩ sao về hình ảnh một người cha say xỉn luôn tìm cớ để sỉ nhục, đánh đập mẹ của chúng. Em là phụ nữ và em đương nhiên hiểu được những điều giản đơn nhất một người phụ nữ cần là gì, còn em thì đã được gì và mất gì trong cuộc sống hôn nhân thực tại. Chưa kể đến việc em muốn dành sự quan tâm tới con riêng của mình nhưng cũng không được. Em đang đánh đổi con trai của em, tương lai hai con gái em với một người chồng như vậy, liệu rằng có đáng không hả em?
Người ta vẫn nói "Con giun xéo lắm cũng quằn" và em nghĩ rằng em sẽ chịu đựng được đến bao giờ nếu tình trạng này cứ mãi tiếp diễn. Giờ nếu em cứ cam chịu như thế này thì em hãy chấp nhận tính cách của chồng em và né ra những lúc anh ấy muốn tìm cớ gây sự với em nhưng có lẽ điều đó cũng không đủ để tạo ra được 1 cuộc hôn nhân đúng nghĩa. Bản chất của người đàn ông đó đã là vô đạo đức, thiếu trách nhiệm, những hành vi anh ta đang thể hiện cũng là vi phạm pháp luật khi bạo hành vợ con như vậy. Chính vì thế 10 năm đã qua em hãy cân nhắc thật kỹ để xem bản thân có thể cố gắng thêm được nữa để mong chờ "phép mầu" đến với em không? Còn không thì hãy bằng mọi biện pháp, thậm chí tìm cách giải thoát cho mình và một mình nuôi các con cũng không phải là quyết định tồi vì ít ra em còn đổi lại cho bản thân sự tự do, nuôi con trong yên bình cho con 1 tuổi thơ đúng nghĩa và cho em có một tương lai tốt đẹp hơn. Hãy yêu thương trân trọng bản thân mình em nhé vì em xứng đáng
Chị chúc em đủ sự mạnh mẽ và dứt khoát để tìm kiếm cho bản thân một giải pháp tốt nhất em nhé. Bình an hay đau khổ đều do chúng ta chọn lựa bởi "sau cơn mưa trời lại sáng" em nhé!