Khi kết hôn chỉ là... "dấn thân"
Chuyện là: Cách đây 3 năm em và chồng quen nhau. Chồng chủ động làm quen nhưng em không chịu. Dưới sự hối thúc của gia đình em đã đồng ý quen. Qua 1 năm tìm hiểu trãi qua phong ba bão táp thì em chấp nhận buông xuôi và kết hôn( vì tụi em đa sống thử trước hôn nhân và mẹ em nói sợ xấu hổ nên em đã kết hôn chứ thật sự em không muốn. Lúc đó em nghĩ cưới về ở được thì ở không được thì ly hôn ). Mới cưới về anh hiện rõ con người thật của anh, anh thích ngủ giõng và không ngủ giường được ( Trước đó ở với em anh không có như vậy). Từ ngày cưới đến nay được 3 năm và có với nhau 1 cô con gái 10 tháng mà anh vẫn ngủ riêng.
Ngay từ đầu quen nhau em đã biết anh là người đã có 1 đời vợ nhưng chuyện đó không quan trọng vì trong suy nghĩ của em thì những người đó họ mới có kinh nghiệm sống nên họ sẽ vun đắp và trân trọng hạnh phúc gia đình nhiều hơn. Nhưng em đã lầm, anh vốn dĩ là 1 người trầm tính không suy nghĩ nhiều và càng không biết lo và quan tâm ai, ăn nói thì chả giống ai. Ngược lại, em là người it nói nhưng sống tình cảm, rất hiểu và biết chuyện và là người có ăn học.
2 năm trôi qua em cố gắng sống nhưng em thực sự thấy trống trãi và cô đơn trong chính gia đình của mình. Những lúc em buồn hay em bệnh anh chưa 1 lần hỏi han: em bị làm sao? Em có đau không? ... lúc đi chơi hay đi du lịch 2 đứa em luôn cãi nhau và làm mất vui. Em thà đi chơi với người khác còn vui hơn. Anh rất cố chấp( kiểu lì không chịu hiểu, ai muốn nói gì nói không quan tâm đúng sai anh thích thì anh làm). Đặc biệt anh còn nghiện điện thoại nữa. Mỗi lần cãi nhau em toàn nghĩ đến chuyện li hôn. Em muốn nghĩ đến những kỷ niệm đẹp để cho vơi đi nỗi buồn nhưng giữa chúng em không có 1 kỷ niệm nào để em nghĩ vì mỗi lần đi chơi toàn cãi nhau. Ảnh không thích chụp hình còn em thì muốn chụp để có cái kỷ niệm. Vậy mà 2 người cãi làm cuộc đi chơi mất vui.
Từ ngày sinh con ảnh chê em mập xấu. Phụ nữ sau sinh mập lên là chuyện bình thường , cho con bú rồi từ từ nó giảm. Vậy mà ảnh không biết an ủi hay động viên em từ lúc em đau đẻ cho đến bây giờ. Trước mặt con cái vợ chồng em nói chuyện cứ như cãi nhau. Trước đó em có dặn ảnh rồi có con rồi ăn nói dùng từ cho đàng hoàng. Không thì ảnh hưởng đến con cái. Vậy mà ảnh chẳng bao giờ nghe. Cứ cư xử mày tao. (ảnh đã quen với cái gì là không bao giờ sữa đổi).
Giờ em thật sự rất buồn nhưng lại không dám tỏ bầy cùng ai vì sợ xấu hổ. Em có chồng mà như không có: ngủ riêng, từ lúc bầu đến khi sinh bé tụi em chưa quan hệ. Em mặt dày đến nỗi dụ dỗ ảnh nhưng ảnh không chịu( nhiu lần rồi) em rất cô đơn. Ước mơ của em là mỗi đêm được nằm bên cạnh chồng ngủ, được trò chuyện với chồng nhưng mãi đến bây giờ em vẫn chưa thực hiện được và có lẽ sẽ không bao giờ được. Em mong chương trình tư vấn giùm em! Giờ em nên làm gì để hiểu và cải thiện mối quan hệ giữa vợ chồng em!
Chào em,
Đọc tâm sự khá dài của em tôi cảm thấy khá lo lắng cho hôn nhân của các em, trong chia sẻ của em hầu như không có bất kỳ một điều nào cho thấy sự tích cực, đúng đắn của các em từ khi yêu nhau cho đến khi kết hôn rồi sinh con,... Điều tôi lo lắng ở đây là đâu sẽ là cơ sở để các em xây dựng hạnh phúc gia đình?
Và rồi mong ước thật đơn giản của em như "nằm cạnh chồng trò chuyện" bây giờ cũng khó có thể thực hiện. Tôi nhận thấy em phần nào đã hiểu vấn đề khi em muốn "hiểu" và cần "cải thiện mối quan hệ vợ chồng". Đúng vậy, phải hiểu nhau thì mới cảm thông chia sẻ được với nhau, phải hiểu nhau thì mới có tình cảm với nhau, hiểu nhau thì mới đồng hành lâu dài với nhau được. Để hiểu chồng thì trước tiên em cần nói chuyện được với chồng về tất cả những vấn đề xoay quanh cuộc sống gia đình. Để nói chuyện được với chồng thì em cần có đủ kiên nhẫn để nghe tất cả những lời lẽ mà chồng nói ra cho dù là những lời dễ nghe hay là khó nghe.
Hãy tìm kiếm sự đồng điệu với chồng ở những điểm tích cực của anh ấy, ví dụ như anh ấy là người chăm chỉ làm việc nên hãy biết ơn điều đó vì có nó nên em mới có thể toàn tâm toàn ý chăm con nhỏ. Với những điều chưa tốt ở chồng thì về cơ bản là em không phản ứng gay gắt, hoặc thể hiện thái độ tiêu cực. Đó thường không phải những điều dễ dàng thay đổi ở chồng. Nên nếu muốn thay đổi cần có thời gian, thời điểm, và cách tiếp cận nhẹ nhàng không gây thêm xung đột, rất cần sự kiên nhẫn bền bỉ của em. Không nên nghĩ em có thể "yêu cầu" và rồi anh ấy sẽ "thay đổi" ngay lập tức. Chỉ đơn giản là nhẹ nhàng cho anh ấy thấy sự bất cập của nó và rồi khi nào anh ấy nhận ra thì anh ấy sẽ biết cách tự thay đổi. Ví dụ như anh ấy chỉ xưng mày tao thì mình lại cứ nhẹ nhàng anh em, thậm chí chủ động giao tiếp với anh ấy nhiêu hơn bằng ngôn ngữ "anh em". Cách tiếp cận như vậy cần lan tỏa trong tất cả những tiếp xúc vợ chồng, và sẽ cần thời gian để chồng em dần nhận ra rằng mình đang có một người vợ rất dễ chịu, nhẫn nhịn, luôn tạo không khí vui vẻ hòa đồng, quan tâm chăm sóc chồng con, không tức giận, tiêu cực, bất mãn, buông xuôi, không xa đà vào những cuộc tranh cãi,...
Để mơ ước đến một hôn nhân tốt đẹp ở thời điểm này là điều không nên, vì các em không xuất phát từ tình yêu thương và lại đang có rất nhiều vấn đề tồn tại. Trước tiên nên tạo lại sự kết nối để vợ chồng hiều nhau hơn qua đó tìm kiếm động lực, cảm xúc để xây đắp hạnh phúc gia đình. Suy cho cùng đó cũng là công việc mà cặp vợ chồng nào cũng phải làm cho dù xuất phát điểm có khác nhau. Hi vọng em sẽ có đủ quyết tâm để đi đến tận cùng con đường mình đã lựa chọn.
Thân ái