Khi vợ phải làm "trụ cột" bất đắc dĩ...
Chào chương trình!
Em năm nay 26 tuổi. Em lấy chồng được tròn 2 năm. Chồng em lớn hơn em 8 tuổi. Vợ chồng em vì đợi đến năm tốt và có dự định để dành tiền mua nhà Sài Gòn nên vẫn kế hoạch trong chuyện con cái. Chồng em là người thích nhậu, thích vui vẻ với bạn bè. Ngay khi còn hẹn hò anh ấy đã có nhậu nhưng tần suất ít vì khi đó anh ấy làm nhân viên văn phòng.
Từ khi cưới nhau, anh ấy chuyển sang làm sales bán hàng nên thường xuyên đi công tác tỉnh vài ngày, rất hay nhậu nhẹt với khách về trễ tận 12h- 1h đêm, ngày thường không nhậu thì cũng tận 10h hơn anh ấy mới về. Em hỏi sao về trễ thì anh ấy nói ngồi ở quán cà phê làm việc, gặp gỡ khách, tán chuyện đồng nghiệp.
Năm vừa rồi những khi đi nhậu về trễ anh ấy thường ở bên ngoài luôn không về nhà. Em chuyển từ trạng thái mềm mỏng, nhỏ nhẹ góp ý, sang lớn tiếng cãi nhau, viết đơn ly hôn và xách vali về nhà mẹ ruột hết 1 lần. Lúc em bỏ về nhà mẹ ruột, anh ấy hứa sẽ rút kinh nghiệm về nhà sớm hơn, nhậu ít lại nhưng rồi đâu vẫn vào đó như cũ.
Em ghi chú 1 tháng anh ấy nhậu 7-8 lần, là những lần say bí tỉ, còn những lúc vài ba chai bia về nhà vẫn còn tỉnh táo thì em không tính. Việc nhà trong ngoài em lo hết, từ cơm nước đến giặt quần áo. Hiện tại vợ chồng em đang thiếu nợ vì mua đất ở quê (vì lúc đầu có dự định về ở gần cha mẹ ruột của em), cha mẹ em đã đứng tên vay ngân hàng mua cho tụi em và cha mẹ đang thay tụi em trả nợ ngân hàng (nhưng để có tiền trả thì cha mẹ em làm nông rất cực, bên chồng gia cảnh khó khăn nên không hỗ trợ được), tụi em chỉ việc làm và tiết kiệm tiền để trả lại từ từ.
Chính vì vậy mà em thấy cha mẹ cực khổ nên rất nôn nóng làm cách nào để nhanh hết nợ cho cha mẹ nhẹ gánh. Dự định sắp tới sau khi trả xong nợ cũ thì tụi em vay ngân hàng để mua đất xây nhà Sài Gòn để khỏi phải ở trọ. Nhưng tất tần tật chuyện tiền nong, tiết kiệm hằng tháng bao nhiêu em đều là người tính toán, kế hoạch năm nay ra sao em cũng là người nghĩ, anh ấy chỉ có việc nghe kế hoạch và làm theo, nhưng khổ nỗi vậy mà hàng tháng tới lương em như thể năn nỉ anh ấy đưa tiền để em xoay sở, anh ấy chỉ đưa đủ số tiền em định ra như là 3 hay 4 triệu thôi, còn tháng nào bán hàng ok anh ấy cũng không đưa thêm cho em.
Trong công việc nhà cũng vậy, việc nào em nhờ thì anh ấy làm, còn không nhờ thì anh ấy cũng không chủ động làm, nhưng khi làm thì mặt lạnh mày nhẹ rất khó coi. Quần áo phải giặt tay, anh ấy thì về tới tận khuya nên sáng ra toàn ngủ tới tận trưa mới dậy, vậy là em lo cơm nước sáng tối, quần áo anh ấy em cũng lo. Em góp ý để anh ấy phụ thì ảnh nói: em làm mà cứ kể công, em cứ bỏ đó đâu có mượn em làm. Nhưng em là phụ nữ thấy việc nhà như vậy em chịu không nổi.
Em thấy từ từ em mệt mỏi hẳn ra, từ chuyện nhà đến chuyện kinh tế gia đình, công việc ở công ty. Em thấy mình bị áp lực. Em suy nghĩ có lẽ em đã sai vì mình nhỏ tuổi, lại là vợ mà đóng vai trò trụ cột gia đình; nhưng anh ấy là kiểu người an phận, không tính toán chính vì vậy mà ngay lúc đầu em luôn chủ động nên bây giờ anh ấy quen dần tính cách ấy, rồi ỉ lại.
Nên chăng là em nên làm ngược lại, mọi thứ hãy để anh ấy tự sắp xếp như chuyện kinh tế gia đình, chuyện kế hoạch tương lai ra sao hãy tìm ra cách nào đó để anh ấy chủ động, và em lui lại 1 bước cho đời em đỡ mệt hơn. Hoặc là bản chất anh vậy rồi em nên từ bỏ con người này!
Em cảm ơn và xin nhận được sự tư vấn từ chương trình!
Em thân mến!
Đọc thư em tôi hiểu rằng em đang cảm thấy mệt mỏi, thậm chí có ý nghĩ muốn buông xuôi khi là một người vợ, lại nhỏ hơn chồng 8 tuổi nhưng lại phải lo toan hầu hết mọi chuyện trong gia đình. Chỉ có những người phụ nữ biết chăm lo gia đình, biết lo lắng cho tương lai mới trăn trở và băn khoăn nhiều như em lúc này. Bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau trao đổi về vấn đề của em.
Thực tế mỗi người chúng ta sinh ra có một tính cách khác nhau, có những người rất hay lo lắng, nhưng có những người lại thoải mái và suy nghĩ khá đơn giản; có những người trầm tính, sống nội tâm nhưng có những người lại cởi mở, thoải mái, và thích mở rộng các mối quan hệ ở bên ngoài. Như em chia sẻ thì chồng em vốn là một người người thích nhậu nhẹt, thích vui vẻ với bạn bè, và có vẻ là anh ấy thích lối sống an phận. Không biết em có nhận ra tính cách của anh ấy trước khi bọn em quyết định kết hôn với nhau? Ngoài nói chuyện, góp ý thì em đã có những cách nào khác để giúp chồng em thay đổi?
Tính cách của con người là một nét nhân cách tương đối ổn định, được hình thành trong quá trình sinh ra, lớn lên, nên để có thể thay đổi được tính cách của một người nào đó thật sự không phải là điều dễ dàng. Kể cả khi người đó hứa rằng họ sẽ thay đổi thì cũng không có gì đảm bảo rằng họ có thể chuyển biến được. Vì người ta thường hành động theo thói quen nhiều hơn việc luôn luôn ý thức xem mình đang làm cái gì, phải sửa đổi như thế nào. Chính vì vậy, nếu thực sự anh ấy muốn thay đổi thì em nên cùng anh ấy lên kế hoạch cụ thể để thay đổi.
Nhiều người, nhất là những người sống ở xã hội phương Đông vẫn thường quan niệm rằng người đàn ông chính là trụ cột của gia đình, phải làm chủ và đưa ra mọi quyết định. Nhưng nếu một người đàn ông, trước đây khi ở với bố mẹ, họ được bố mẹ che chở, lo lắng hết tất cả mọi thứ; đến khi lấy vợ, lập gia đình lại cũng được vợ chu toàn hết tất cả mọi việc từ trong nhà ngoài ngõ thì thử hỏi làm sao người đó có thể trưởng thành hay tự mình quyết định bất kì một việc gì trong cuộc sống?
Em đang suy nghĩ đến việc thay vì quán xuyến, lo lắng hết mọi việc, có khi nào em nên lùi lại một bước, vừa là để em cảm thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn, vừa là để anh ấy tự phải lo lắng khi không còn ai lo hộ nữa. Thực ra, đó là một cách hay để em có thể gắn trách nhiệm cho anh ấy, để anh ấy có thể chia sẻ cùng với em.
Thỉnh thoảng em cũng phải để cho anh ấy biết được nếu đồ anh không giặt thì anh không có đồ sạch mặc đi làm, cơm anh không nấu thì anh không có cơm ăn hoặc là một vài hôm không có vợ ở nhà thì anh ấy sẽ như thế nào. Bởi thực tế nhiều người đàn ông cho rằng việc ở bên ngoài mới là việc to lớn, việc ở nhà chỉ là việc vặt, và đó là trách nhiệm của phụ nữ. cũng tương tự như việc mua nhà cửa, đất đai chẳng hạn, em cũng có thể bàn bạc với anh ấy xem nên mua hay không, nếu mua thì kế hoạch trả tiền như thế nào, vai trò của vợ chồng ra sao?
Có nên từ bỏ con người này hay không? Câu hỏi này e rằng chỉ có em mới có thể đưa ra được đáp án cho mình. Em thử hỏi mình xem tình cảm mình dành cho anh ấy như thế nào? Cuộc sống nếu như không có anh ấy thì em sẽ ra sao? Và em đã thử hết mọi cách để có thể chấp nhận hoặc thay đổi anh ấy chưa? Nếu như em cảm thấy tình cảm em dành cho anh ấy không đủ nhiều và em cũng cảm thấy bế tắc không biết làm cách gì để có thể thay đổi anh ấy, cũng không thể chấp nhận con người anh ấy thì em cũng nên cho mình một cơ hội khác. Ai ai cũng có quyền được hưởng hạnh phúc và đi tìm kiếm hạnh phúc của mình em à!
Chúc em sức khỏe và mọi điều tốt đẹp sẽ đến với em!