Lấy chồng để hạnh phúc hay để trả nợ cho chồng?
Chào các anh/chị!
Em năm nay 26 tuổi, chồng 28 tuổi, đã cưới nhau được 2 năm. Khi yêu thì anh cũng không tới nỗi, vẫn đi làm, cũng khá quan tâm đến em; nhưng khi cưới nhau về anh nghỉ làm luôn. Anh chuyển sang công việc mới, nhưng đi được 3 ngày thì nghỉ vì anh bảo không phù hợp, thấy stress. Từ đấy anh nghỉ, ở nhà ngủ, chơi bài và đi đá bóng. Em có khuyên anh đi kiếm việc phụ giúp kinh tế thì anh bảo cần tiền thuê xe chạy grab. Em đưa anh vàng bố mẹ em cho để anh có công việc; nhưng số tiền ấy anh trả nợ và báo lô hết. Bụng bầu ngày càng to, 1 mình em phải lo đủ thứ tiền (thuê nhà, khám bầu, thuốc thang, ăn uống…).
Tiếp đến anh muốn lấy xe của hãng chạy, anh nói với chị chồng anh ấy cho mượn mấy chục triệu để đóng trước, nhưng phát sinh công ty đòi thêm cọc nên huỷ. Em bảo trả lại cho chị chồng tiền đi thì anh bảo trả rồi; nhưng về nhà đợt Tết em mới biết anh chưa hề trả, em đoán lại ngập hết vào lô đề rồi. Sau Tết anh báo nợ thêm vài chục nữa, em báo bố mẹ chồng nhưng bố mẹ không lo, đành nhờ đến bên nhà em. Sau khi trả nợ xong em đòi về nhà bố mẹ sinh con vì về bố mẹ chồng thì không có khả năng chăm con được. Bố mẹ chồng còn phải lo từng bữa ăn (gần 20 năm bố mẹ chồng em gần như không làm gì, chủ yếu nhờ vào chị chồng em).
Sinh con được 1,5 tháng thì chồng đòi về Bắc làm; nhưng chỉ sau 4 tháng lại báo nợ trăm triệu. Chồng nói nợ cũ từ ngày chưa quen em, trốn nợ, bây giờ họ bắt được nên bị đòi. Em lại chấp nhận, nói mãi bố mẹ chồng mới đồng ý đứng ra vay trả cho và bắt chồng em về ngoại. Tưởng chừng anh thay đổi, nên khi bé được 13 tháng anh lại ra Bắc làm chung với bạn em rất ủng hộ và thường xuyên khích lệ anh. Nhưng làm được 1 tháng thì nghỉ luôn, thêm ốm nên chỉ ở nhà, chơi bài và không làm gì suốt đến thời điểm hiện tại (hơn 2 tháng ). Trong khi đồ nghề sắm sửa lại để bỏ không, bạn bè giới thiệu việc làm cho thì nhất quyết không đi, bản tính chỉ thích làm chủ tự do. Từ bạn bè anh cho đến mọi người tiếp xúc với anh đều nhận xét anh lười, chỉ thích mồm miệng đỡ chân tay. Hiện tại bạn chồng em bảo anh đang nợ thêm 1 khoản và không có ý chí muốn làm gì hết, chỉ vật vờ qua ngày. Con cái ở ngoại anh không lo 1 cái gì, 1 đồng cũng không có cho con, vì bản thân anh còn chẳng nuôi nổi chính mình.
Giờ tình cảm em vẫn có nhưng em chán cảnh chồng không nghĩ cho con, không cố gắng làm việc, vẫn mải chơi nên em đã đề nghị ly hôn. Em đề nghị ly hôn thì anh đồng ý luôn, không níu kéo gì. Bạn chồng em bảo chồng em chưa báo nợ em, sao em đã vội đòi ly hôn? Em là người đề nghị ly hôn, nhưng tâm em lại rất đau khổ, em không muốn dẫn đến ly hôn như thế và hụt hẫng khi anh đồng ý luôn. Ôm đứa con bé bỏng ngây thơ vào lòng em chỉ biết khóc vì thương con. Em nên làm gì bây giờ? Liệu có nên tiếp tục cố gắng, hay buông bỏ vì con và chính mình?
Cảm ơn anh/chị đã lắng nghe tâm sự của em, rất hy vọng nhận được lời khuyên từ anh/chị.
Mến chào em gái!
Lắng đọc những dòng tâm sự em gửi về cho chương trình, tôi thực sự rất thương cho hoàn cảnh của em. Là một người phụ nữ, ai cũng mong muốn nhận được sự quan tâm, che chở, lo lắng từ phía người chồng; Thế nhưng em lại là người phải lo lắng, bươn chải mọi thứ, tha thứ và trả nợ cho chồng hết lần này đến lần khác mà chồng vẫn không chịu thay đổi. Sức chịu đựng của con người là có giới hạn, sau những cố gắng, những điều em đã trải qua thì việc em nghĩ đến quyết định ly hôn là điều mà chúng tôi có thể hiểu và thông cảm cùng em. Không chỉ em mà có lẽ bất kì người phụ nữ nào dù đau khổ cách mấy họ cũng sẽ suy nghĩ, cân nhắc đến hướng đi này em ạ.
Hai năm ở bên cạnh nhau không phải quá lâu nhưng có quá nhiều vấn đề xảy ra, cũng quá nhiều món nợ mà em gánh vác thay chồng, nhiều lần cho anh ấy cơ hội thay đổi, động viên anh ấy cố gắng nhưng rồi mọi chuyện vẫn đâu lại vào đấy. Sẽ là khó khăn, mệt mỏi hơn khi em đang ở thời điểm nhạy cảm – mang bầu, sinh con, chăm con nhỏ. Đây là thời điểm em cần sự quan tâm, chia sẻ từ phía chồng hơn bao giờ hết. Nhưng càng hy vọng lại càng cảm thấy thất vọng, rồi đau đớn nghĩ đến việc ly hôn, phải nói ra hai từ “ly hôn” là điều chẳng dễ dàng gì với em. Trong hoàn cảnh này, dù em có đưa ra quyết định ở lại hay ra đi thì cũng không ai có quyền trách móc hay phán xét gì em cả. Tuy nhiên, để cho bản thân không phải hối hận hay nuối tiếc bất kì một điều gì thì em có thể nhìn nhận lại xem liệu còn thêm cách nào đó để khiến chồng em thay đổi nữa hay không. Một cuộc nói chuyện để hiểu được tính cách, mong muốn, tình cảm của anh ấy như thế nào; một sự vào cuộc của hai bên gia đình liệu có thể thay đổi được điều gì theo hướng tích cực không?
Em gái à! Tôi biết lúc này em buồn và thất vọng về người chồng của em; nhưng sống với nhau mới khó, còn chia tay thì chỉ cần 1 lá đơn là xong. Chính vì vậy, nếu chưa thực sự sẵn sàng thì hãy cho bản thân thêm thời gian, còn có thể làm được điều gì đó thì hãy làm. Sau tất cả, nếu em thực sự thấy chồng em không thay đổi, dù em có cố gắng như thế nào thì cũng khó có được hạnh phúc khi ở bên cạnh anh ấy và em đã suy nghĩ kỹ cho quyết định ly hôn rồi thì hãy tự tin vào quyết định của mình em nhé. Tôi tin mọi người sẽ hiểu, thông cảm và ủng hộ cho quyết định của em. Không phải khi nào tình yêu cũng đi liền với hạnh phúc, đôi khi tình yêu khiến cho con người ta phải khổ đau. Thế nhưng, mục đích của tình yêu hay hôn nhân cuối cũng cũng vẫn là hạnh phúc nên khi không còn cảm thấy hạnh phúc ở trong đó nữa thì hãy cho mình có cơ hội được hạnh phúc, sự nhẹ nhõm bằng nhiều cách khác ở nhiều mối q.h khác em nhé.
Cầu mong cho hai mẹ con em mạnh khỏe và sớm tìm lại niềm vui cho mình!