Lấy phải chồng tệ bạc, vô tâm thì có cũng như không
Xin chào chương trình!
Em và chồng cưới nhau đến nay cũng gần 10 năm. Chúng em sinh được 2 cháu gái: 1 cháu 9 tuổi, 1 cháu 3 tuổi. Chúng em đến với nhau là em yêu anh ấy trước. Em biết trước anh ấy nghiện, nhưng vẫn yêu thương. Sau 4 năm thì anh ấy cũng cai được nhưng lại ham điện tử, bài bạc.
Ngày lấy nhau, chồng em nghỉ luôn việc. Mọi chi phí trong gia đình đều nhờ cả vào bố mẹ chồng. Sau này, chồng em học nghề sửa điện thoại và mở quán sửa tại nhà. Công việc làm ăn thuận lợi được 1 thời gian. Chồng em thì suốt ngày lo ham vui với bạn bè, không chú tâm làm việc. Hàng quán đóng cửa cả ngày. Em đi làm cả ngày, tối mới về đến nhà. Có đợt cả tháng vợ chồng gặp nhau chỉ vài lần. Em không phải lo kinh tế nhiều, nhưng tình cảm thì cảm thấy thiếu thốn thực sự. Bao nhiêu năm cùng chồng vượt qua những khó khăn, thử thách nhưng nhiều lúc em cũng muốn có người bầu bạn, sẻ chia. Thì ngược lại chồng em không hề quan tâm.
Những khi em có chuyện buồn, về nhà tủi thân ngồi khóc thì chồng em cho rằng em suy nghĩ xấu về gia đình chồng hoặc suy nghĩ lung tung. Có hôm nào, em ức chế quá có to tiếng trách chồng không quan tâm thì đáp lại là những câu nói văng tục, chửi bậy thậm chí làm tổn thương em về thể xác. Khi em có bầu cháu thứ 2, vì lý do sức khoẻ nên phải nghỉ làm ở nhà. Chồng em mắng là ăn bám. Tình trạng cứ như vậy kéo dài khoảng 3 năm.
Khi em đi làm, có người bạn khác giới luôn quan tâm tới em. Em mặc dù vẫn rất yêu chồng nhưng vẫn muốn được thanh thản, có được 1 bờ vai dựa vào. Trong phút yếu lòng em có chia sẻ với bạn đó, bọn em có nhắn tin qua lại (vì không ở gần nhau) và chồng em phát hiện. Anh ấy thể hiện những "hành vi" hết sức quá đáng với em.
Nhưng sau 1 tuần thì anh ấy xin lỗi, nói là anh ấy phải thay đổi phải cố gắng vì gia đình. Hơn 1 năm nay anh ấy vẫn không hề thay đổi, càng ngày càng quá đáng. Thi thoảng lại bỏ đi mấy ngày liền, gia đình không thể liên hệ được. Đợt bố em bị bệnh, em đau khổ không biết chia sẻ cùng ai, vì có nói với chồng thì anh ấy không hề quan tâm. Em chỉ ngồi khóc, anh ấy không hiểu còn không ngừng làm tổn thương em.
Giờ lúc nào anh ấy cũng lấy lý do vì em có người khác nên anh ấy không chịu được mới như vậy. Em rất buồn. Em không muốn rời xa anh ấy, không muốn các con phải sống thiếu tình cảm cha mẹ.
Chào em. Chị nhận thấy sự cay đắng, tủi hờn, nhẫn nhục của em qua những gì em chia sẻ qua thư gửi về chương trình www.cuasotinhyeu.vn. Kể từ ngày kết hôn tới giờ, chồng em vẫn không hề thay đổi, thậm chí càng ngày càng quá đáng, nhưng em cũng chẳng đành lòng ly hôn vì thương bản thân, thương các con và đặc biệt vì tình cảm em dành cho chồng còn rất nhiều.
Chị hiểu, trong bản thân em cũng có phần nào đó sự dằn vặt khi trót nhắn tin tâm sự với người khác, nhưng xét về nguyên nhân với những gì chồng em thể hiện, thì những việc em làm có lẽ vẫn xứng đáng để được tha thứ cũng như ở góc độ nào đó sẽ là "tiếng chuông" cảnh tỉnh để chồng em hướng về gia đình nhiều hơn. Ấy vậy mà chồng em lại vin vào đó để kiếm cớ bỏ đi ra ngoài, kể cả khi bố bị bệnh thì chồng em cũng không quan tâm, ngoài ra còn có những hành vi làm tổn thương đến em. Vậy em thử nghĩ xem, nếu mọi việc cứ tiếp diễn như thế này, em chỉ có thể nhờ cậy được gia đình chồng mà chồng em vẫn thể hiện sự thiếu trách nhiệm với mẹ con em, hờ hững như thế, thậm chí còn có những thứ đam mê không lành mạnh thì em lấy chồng để làm gì khi mà anh ta không thể hiện được vai trò đúng đắn của một người trụ cột trong gia đình.
Bởi trước đây em đã quá cô đơn nên em mới cần tới một người khác để dựa vào, còn bây giờ thì em đang phải tự đứng trên đôi chân của mình. Cứ tiếp tục như thế này thì sẽ đồng nghĩa với việc vòng luẩn quẩn của em sẽ bị lặp lại và em sẽ chấp nhận sống chung với nó bởi chồng em cũng chẳng thể hiện được sự thay đổi của bản thân. Những việc chồng em thể hiện rõ ra trong lối sống ấy chắc chắn bố mẹ chồng em cũng đã nhìn thấy cả và cũng chẳng ai có thể khuyên bảo được chồng em, còn tùy thuộc vào mức độ chịu đựng của em như thế nào vì em cũng đã xác định là không thể bỏ chồng được rồi. Hoặc trong trường hợp “tức nước vỡ bờ”, em cũng cần thể hiện sự quyết tâm, cứng rắn của bản thân như bỏ về nhà ngoại hoặc im lặng với chồng để xem anh ta có nhận thức được việc anh ta đang làm là tệ bạc, là thiếu trách nhiệm với gia đình.
Tất nhiên, em sẽ có cái khó của em vì thế em mới chấp nhận cam chịu một cuộc sống như thế. Nhưng cũng cần phải suy nghĩ thấu đáo em à vì em chỉ có thể sống tốt khi em có được một người chồng tốt ở cạnh bên. và khi em sống tốt vui vẻ mạnh khỏe thì các con em mới thực sự tốt chứ em đừng nghĩ một gia đình phải có bố có mẹ mới là tốt cho con. Mong rằng em đủ mạnh mẽ để suy nghĩ thấu đáo và tự bản thân em sẽ quyết định như thế nào là tốt nhất cho em và cho các con.
Thân ái!