Mâu thuẫn nối tiếp mâu thuẫn làm sao tránh được đau thương!
Các chị ơi, cho em hỏi chút, mong các chị giúp đỡ góp ý cho em thấu đáo. Em hiện giờ rất buồn và bất công cho số phận mình, nó không đâu vào đâu các chị ạ.
Hôm kia thứ 7, buổi trưa em đi làm về chồng em đuổi em ra khỏi nhà, em nhục mặt nên xếp đồ đi, còn con em đang để đó. Em có 2 thằng con trai lớp 1 và lớp 4. Hôm nay là ngày thứ 3 nhưng chồng không hề điện thoại cho em. Chuyện là thế này các chị:
Chả là nhà chồng có cái giỗ của chú đã hy sinh khi đi bộ đội. giỗ làm một mâm, các năm thì con cháu làm giỗ; nhưng năm nay em và bà có va chạm mới đây nên chưa được vui vẻ. Hôm nay giỗ nhưng bà không nói với em, chồng về cũng không thấy nói mà chỉ gọi cho em dâu đi chơi bên nhà ngoại về và nói bàn với dâu cả. Sáng em thấy bà rửa mâm dỗ, em vô hỏi chồng giỗ ai, chồng nói giỗ chú. Em nói anh ở nhà làm giỗ với ông bà và nói chồng mua lễ thắp hương, xong em cũng kệ.
Em đi làm 11h30 em mới về, em về nghĩ cả nhà ăn cỗ nhưng không biết thế nào thấy bà rửa hoa quả, em cũng nghĩ chiều làm giỗ chứ không phải làm buổi trưa. Rồi chồng nấu cơm, em lao vào nấu cho chồng. Chồng em rất quý cháu trong nhà, quý 2 dâu: mợ và bác. Khi em nấu cơm, con của em dâu khóc, chồng em hét to là cháu khóc kìa, rồi nói em lên bồng. Em đã không vui vì mẹ nó với em cãi nhau (với mẹ chồng em thì em chưa nói gì mợ, còn mợ thì mất nết với em vì cậy có tiền). Chồng em hỏi sao bảo em bồng con mợ mà em không bồng? Em nói chồng em câu “anh vô lí”. Xong chồng em nóng mặt rồi vào sinh chuyện với em rằng: “Hôm nay giỗ chú, mày chưa mua gì về thắp hương”. Em cũng vụng về trả lời: “Ai nói mà mua”. Chồng em chỉ tay vào mặt em nói: “Không? Thà mày nói chưa mua giờ đi mua, chú tao không cần gói bánh của mày nhưng mày phải có hiếu”.
Chồng em đi ra đi vào nói, em cúi mặt nấu ăn; xong anh đi vào vẫn chỉ tay thẳng mặt em, em nói anh bỏ tay xuống, đừng chỉ tay vào mặt. Chồng em sẵn tính gia trưởng nên nóng mặt, nói em cút khỏi nhà, em cũng nói: “được”. Chồng em nói tiếp, rồi mở tủ đồ của em ra nhưng chưa lấy đồ của em. Lúc đó, em đứng dậy, không nấu ăn nữa và nóng nảy lấy hết đồ đạc, ảnh con, ảnh cưới bỏ ra ngõ để bắt xe đi. Chồng đã hơi sợ và không nói gì. Em nói chuyện với con em không nên lời và khóc, hỏi con đi với mẹ nhưng bố nạt 1 câu con sợ không dám. Em nói con cứ ở đây để mẹ đưa đồ đi cho ổn đã, có gì có pháp luật và em cũng nói: “Anh viết đơn tôi kí. Thà ly hôn chứ không phải động tí là đuổi, tôi đã nhịn nhiều lần rồi, nhục mặt tôi”. Rồi em gọi xe taxi lên đi, mãi không có xe, xe máy em hay đi chồng nói em đưa đi luôn không ông đập xe. Em bối rối, lúc đó chỉ biết ra đi, đành để con đó có gì tính sau.
Rồi taxi lên, em đã đi và con ngu ngơ không chạy ra gì cả, con chơi với cả nhà ông bà trong nhà. Ngoài sân, ông bà không hề nói gì, họ chỉ trông mong em và con họ bỏ vì họ đã muốn bỏ lâu rồi. Em đi được 2 ngày rồi em nhớ con lắm, đêm nằm thương con không ngủ được. Em nghĩ buồn và tức lắm nhưng em không hề điện cho ai, em đang ở nhà ngoại và chị gái khác huyện. Em nghĩ em là mẹ, là vợ của con, chồng, mà em không làm gì có lỗi, sai trái hay quá đáng mà hắn đuổi em lúc em đi làm về đang đói, còn nhà họ thì ăn cỗ giỗ sau khi em đi. Chồng em đã đuổi em nhiều lần nhưng chỉ thách thức và nóng giận, nhưng họ nào đâu có biết em tủi nhục như đứa ở, chồng lại không dữ thể diện cho em, trong nhà chồng có bố mẹ, chị dâu và em dâu nên em cay đắng quá các chị ơi.
Em là đứa hiền lành, nhường nhịn mà ăn nói không bằng ai nên em luôn chịu thiệt thòi, bất cứ nơi đâu em cũng không có nghề nghiệp nên cuộc sống khó khăn, chồng và nhà chồng khinh rẻ. Mẹ chồng cũng động tí là đuổi em và cho chồng em đất nhưng không có tên em trong đổ đỏ. Bà nói bà không cho em đất, chắc lẽ bà luôn coi em là kẻ ở và muốn chồng bỏ lâu rồi. Bà luôn tìm cách đẩy em ra chợ, nói xấu em và khắp làng còn vu khống em đánh bà trong lúc bà đánh em chứ em không động bà. Bà chửi nhà ngoại em là óc chó, em thì cãi bà nhưng không nói gì quá đáng cả. Bà chưa cho em cái gì, mỗi cái giường cưới, vợ chồng em đã tự cưới trong Nam và về nhà hiện đang ở nhà cũ của bà, ẩm thấp, mưa lụt. Sao họ không thương em mà cứ ghét bỏ em? Em giờ rất rối, em tính chồng gọi thì em về, mà không gọi chắc họ tính bỏ em, vậy em sẽ nói pháp luật chuyện con cái.
Em mong các chị có lời khuyên cho em nhanh và sớm nhất. Chồng em là người trăng hoa, đã đi ngoại tình 2 lần mà em chỉ biết nhưng không bắt được tận tay nên em đã bỏ qua. Vậy mà chồng không thương và luôn nạt nộ em, còn gia trưởng, thẳng tay với em. Em thương con lắm, em không muốn gia đình li tan đâu các chị ơi. Em cảm ơn các chị nếu các chị đã đọc bài viết của em. Em chỉ biết chia sẻ trên đây thôi, em sống thu hẹp ít bạn bè thân thiết lắm.
Chào em gái!
Những mâu thuẫn xảy ra giữa em và chồng, gia đình chồng khiến em quyết định bỏ về nhà ngoại. Bỏ đi là vậy nhưng hiện tại em đang cảm thấy tủi hờn, nhớ con và băn khoăn không biết bản thân nên làm gì tiếp theo. Chương trình hiểu và chia sẻ cùng em tâm sự này.
Lắng đọc câu chuyện của em có thể nhận thấy mâu thuẫn là điều đã tồn tại từ trước đến nay trong mối qh giữa em và gia đình chồng, cũng như giữa hai vợ chồng em. Em nói nhà chồng không yêu quý em, “xem em như con ở”. Em cũng tự đặt ra câu hỏi “Sao họ không thương em mà cứ ghét bỏ em?”. Vậy đã bao giờ em thử đi tìm cho mình câu trả lời nơi câu hỏi này? Mấy ngày qua em có dành thời gian để nhìn nhận lại cuộc hôn nhân của em và những mâu thuẫn đã xảy ra? Liệu em có thể làm gì để gia đình chồng có những thiện cảm hơn với em, ứng xử như thế nào cho phù hợp để mọi chuyện không căng thẳng đến mức độ này?
Em thân mến! Vì không hiểu hết được những mâu thuẫn trước đó giữa em và gia đình chồng nên chúng tôi khó nhận định được ai đúng ai sai từ câu chuyện liên quan đến giỗ chú mà em chia sẻ? Tuy nhiên, như em tự nhìn nhận thấy thì trong sự việc vừa rồi em cũng có nhiều lần mất bình tĩnh, hành động theo cảm xúc. Em vì giận mẹ chồng nên cũng không quan tâm đến việc giỗ chạp, lúc chồng em nóng giận em cũng không thể “nhỏ lửa”; về phía chồng em thì anh ấy cũng không kiểm soát được cảm xúc của bản thân, gia đình chồng có lẽ vì có những mâu thuẫn từ trước nên cũng không đứng ra can ngăn hay giảng hòa… thành ra sự việc mới căng thẳng như vậy. Ai cũng có cái tôi của mình em ạ, muốn gia đình hòa thuận, ấm êm thì ta phải biết ứng xử khéo léo, kiềm chế cảm xúc và làm tròn nghĩa vụ của bản thân. Không phải ngẫu nhiên người ta nói rằng “đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”, em là người vợ, người mẹ nên em có vai trò rất lớn trong việc giữ hòa khí trong gia đình. Dẫu biết, muốn một mối quan hệ tốt đẹp thì luôn cần phải có sự cố gắng từ cả hai phía, nhưng trước khi mong đợi sự cố gắng thay đổi từ phía đối phương thì tự bản thân mình có thể hoàn thiện mình đã em ạ.
Mới vài ba ngày trôi qua, có lẽ ai cũng đang nóng giận và đang muốn "giữ" cái Tôi của mình, chưa đủ thời gian để cân bằng lại cảm xúc, nhìn nhận hết vấn đề nên em có thể cho cả hai thêm một thời gian nữa suy nghĩ về mọi chuyện. Khi bình tĩnh hơn, hai vợ chồng có thể ngồi lại nói chuyện, trao đổi với nhau về cách nhìn nhận, suy nghĩ, mong muốn, tình cảm cả hai dành cho nhau. Phân tích về những được mất trong việc tiếp tục hay dừng lại trong cuộc hôn nhân này để cho nhau quyết định phù hợp. Đỗ vỡ hôn nhân là điều không ai mong muốn, nên nếu còn có thể làm gì để níu giữ hạnh phúc gia đình thì hai em có thể thử để sau này không phải nuối tiếc điều gì. Tất nhiên, nếu lựa chọn quay về thì hai em cũng nên trao đổi, bàn bạc, lên kế hoạch thay đổi, hoàn thiện bản thân để cả hai cảm thấy thoải mái, hạnh phúc, vui vẻ khi ở bên cạnh nhau em nhé.
Chúc gia đình em sớm thuận hòa!