Mẹ chồng khó tính hay con dâu hỗn hào?
Em 26 tuổi, lập gia đình 2 năm và có 1 bé trai 1tuổi. Chuyện là như sau:
Em và chồng quen nhau từ nhỏ, tụi em rất khó để bên nhau vì lúc đầu còn quá nhỏ nên 2 gia đình cấm. Về lâu thì 2 em đã lớn và chính thức quen nhau lúc 18 tuổi đến 24 tuổi 2 em mới chính thức tiến tới hôn nhân. Cuộc sống hôn nhân em ban đầu rất tốt. Về làm dâu thì em đã cấn bầu gia đình bên chồng không ai cho em làm gì rất thương em cả chồng em cũng vậy. Em cảm thấy rất mãn nguyện.
Từ khi sanh con thì giữa em và chồng em lại xảy ra mâu thuẫn thường xuyên vì Con em sanh ra thì bình thường nhưng có cái là nhỏ con. Nên hết người này đến người kia nói ra nói vào là do em không bít chăm con, ban đầu em cũng vì chuyện đó mà stress thời gian.
Đến nay em đã cân bằng được tâm lý của em không ép con em ăn hay bùn vì chuyện đó nữa miễn sau con khoẻ mạnh. Cũng từ đó giữa em và Chồng ngoài chuyện chăm con rồi về kinh tế cũng thiếu hụt nên 2 em hay lời qua tiếng lại ,có lần em và chồng em cãi vã nhau về chuyện nhỏ thôi nhưng do cứ mỗi lần cãi nhau là em xưng mày tao và em hay nói lớn tiếng nên Mẹ chồng em nghe và không hài lòng về em từ đó.
Sáng hôm sau Mẹ chồng ra nói chuyện với em với cách là rất giận: kêu em làm vợ phải nhường nhịn. Rồi nói em hở ra mày tao. Em mới nói: “mày tao ở đây do tụi con quen như vậy, còn nhịn nhau ảnh đâu có nhịn con, con chẳng thấy ảnh chả tôn trọng ai cả. Mẹ ảnh còn la huống chi con, rồi mẹ ruột con”. Vậy mà mẹ chổng em lại nói.: Mày đừng đem mẹ mày ra làm cái cớ. Mày nói vậy tao không còn gì để nói, xong mẹ chồng em quay đi. Em nghe xong em khóc vì như bị xúc phạm, em chỉ nói vậy bảo em đem Mẹ ruột ra làm cớ. Đến hôm nay em không muốn nói chuyện đến Mẹ chồng em, vì câu nói đó.
Rồi hôm sau Mẹ chồng khóc nói em không tôn trọng trả treo cho bà ngoại chồng nghe, thì em lại bị nói sống phải bít tôn trọng Mẹ chồng, thì em trả lời Ngoại là “Mẹ nên suy nghĩ trước lời nói của mình” và từ đó em không nói tới Mẹ chồng em.
Từ chuyện đó mà Chồng em cũng nhiều lần bảo em hay bỏ qua và nói chuyện với Mẹ, nhưng thật sự em không làm được, trước mặt chồng em thì làm ra vẻ tội nghiệp còn sau lưng thì khác nói bóng gió là dâu người ta hiền, ngoan, vui vẻ thấy ham. Em nghe em không quan tâm như không nghe.
Em sống chung là vì con, vì chồng chứ ý định của em là ra riêng, nhưng kinh yế của vợ chồng em còn eo hẹp, nên sống qua ngày. Chuyên gia cho em hỏi em phải làm sao với cái gia đình này. Thật sự em không mún nói chuyện với Mẹ chồng em chút nào cả nhưng em thấy chồng em bùn thì em xót, vì chuyện đó mà chồng em cũng không nói chuyện với Mẹ ảnh làm cho giữa em và mẹ chồng cả bà ngoại ngày càng căng thẳng và em chỉ bít im lặng thôi.
Em thân mến!
Người Việt ta rất quan trọng các mối quan hệ gia đình, khi em đi lấy chồng, cuộc sống hôn nhân của em không chỉ gói gọn trong mối quan hệ giữa hai vợ chồng, thêm vào đó, còn có mối quan hệ giữa nàng dâu với bố mẹ chồng, với mọi người trong gia đình chồng,… Trong câu chuyện này, vì em và chồng em chưa có điều kiện để ở riêng, còn chung sống với gia đình chồng nên những mối quan hệ giữa em và mọi người trong gia đình chồng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của em.
Tâm lý chung của những người già là họ nghĩ mình đã ở độ tuổi gần đất xa trời, luôn có tâm lý tự ti, sợ mình là người vô dụng và luôn có mong muốn được sống có ích, được truyền lại những kinh nghiệm, kĩ năng sống của mình. Họ luôn mong muốn con cái sẽ lắng nghe và tôn kính, hiếu thảo với cha mẹ.
Mẹ chồng em không sinh ra, nuôi nấng em, nhưng có công sinh thành, nuôi dưỡng chồng em, là bà nội của các con em, mặc dù tuổi đã cao, sức đã yếu nhưng vẫn lo toan cho gia đình, tạo điều kiện để em nghỉ ngơi lúc mang thai, và giờ vẫn cho vợ chồng em một mái nhà để mà sinh sống, làm ăn. Là một người con dâu, em đã làm gì để báo hiếu cho bố mẹ chồng? Em có khi nào tìm hiểu tâm lý của người già cũng như tâm lý của mẹ chồng để ứng xử cho phù hợp, để mối quan hệ giữa mình và bà trở lên tốt đẹp hơn?
Trong đời sống vợ chồng, mâu thuẫn, cãi vã là điều khó tránh khỏi, nhưng thay vì “vợ chồng đóng cửa bảo nhau”, em lại to tiếng cãi vã, xưng mày – tao với chồng, rồi sau đó khi mẹ chồng em góp ý, em không ngần ngại cãi lại, trả treo với bà và cuối cùng là không thèm nói chuyện với bà, cãi lại bà ngoại chồng… Những hành động đó có thể hiện sự thiếu tôn trọng chồng, thiếu tôn trọng không gian sống chung của cả gia đình, thiếu tôn trọng thậm chí hỗn láo, coi thường mẹ chồng. Có thể là do tính cách em thẳng thắn, bộp chộp nhưng em đang sống chung trong một đại gia đình đa thế hệ, em đã biết hạn chế cái tôi của mình lại để dung hòa với mọi người trong gia đình chồng? Có phải là em đã rất ích kỷ không?
Thực tế cho thấy, vì em có suy nghĩ “sống chung là vì con, vì chồng”, em không coi trọng mối quan hệ với mẹ chồng, đi làm dâu nhà chồng nhưng lại quá đề cao cái tôi, quyền lợi cá nhân của mình mà coi nhẹ mối quan hệ với mẹ chồng nên cuộc hôn nhân của em cũng gặp nhiều sóng gió, mối quan hệ giữa mẹ chồng – nàng dâu trở lên căng thẳng, chồng em bị kẹt giữa một bên là vợ, một bên là mẹ nên cũng vô cùng khó xử, mệt mỏi, buồn bã. Nếu tình hình này cứ tiếp tục, e rằng sẽ còn gây ra nhiều vấn đề tiêu cực, đe dọa cuộc hôn nhân của hai người.
Có lẽ chỉ khi nào em cởi bỏ được những suy nghĩ coi mẹ chồng là người ngoài, có ý thức “nhập gia tùy tục”, cố gắng để làm tròn bổn phận của một người vợ, người con dâu trong gia đình, đồng thời tìm hiểu tâm lý của mẹ chồng, đặt mình vào vị trí của bà để hiểu và tôn trọng, yêu kính bà thì khi đó mới mong tìm được tiếng nói chung với mẹ chồng, mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu trở lên tốt đẹp hơn, cuộc hôn nhân của em cũng có cơ sở bền vững, yên ấm hơn.
Chúc em và mẹ chồng sớm tìm được tiếng nói chung và gia đình luôn vui vẻ hòa thuận!