Muốn"moi" được tiền của chồng để chăm con cũng không dễ đâu...
Xin chương trình hảy giúp đở em, giờ cuộc sống của gia đình em đang rơi vào bế tắc. Chồng em tên là Hoàng Hưng, sinh 1979, là cán bộ công an. Em là Lê Quỳnh Anh công tác tại bệnh viện, sinh 1988, chúng em yêu nhau gần được 4 năm, sau đó mới kết hôn, lúc đang yêu thì chúng em công tác tại một vùng miền núi cách thành phố chúng em ở 41 km.
Em sống hết lòng vì anh, đi chợ cơm nước ngày 3 bửa, chăm sóc anh từng cái áo, cái quần, thậm chí em cứ bỏ tiền túi mình ra để đi chợ, nấu nướng, em không đòi hỏi ở anh một xu nào, mà anh củng chẳng tự giác đưa tiền nên em củng không tính toán gì vì con người em sống rất vô tư, thỏai mái, thậm chí anh cần tiền em củng cho anh để lo việc. Công tác được 3 năm trên vùng núi thì em xin chuyển công tác về thành phố còn anh vẩn ở lại công tác trên đó. Khi chuyển về thành phố em củng thường xuyên ghé thăm cha mẹ già 75 tuổi của anh, em thật sự củng thương hai ông bà nên có gì ngon em củng đem đến biếu, đi chợ thấy cá ngon em củng mua về cho ông bà.
Đến sau đó 1 năm chúng em cưới nhau, khi cưới về 1 năm đầu em củng sống bằng đồng lương của mình, mua hết thứ này qua thứ khác cho cha mẹ chồng và đứa cháu con ông bác, anh ruột của chồng, sống từ nhỏ trong nhà với ông mệ khi vợ chồng ông bác ly hôn, đứa cháu xin tiền nạp card em củng cho, nó đau ốm em củng lo thuốc men, cuối tuần em đi chợ toàn mua đồ ăn ngon cho chồng và cả nhà cùng thưởng thức. Một năm đó nói gì chồng củng không đưa đồng lương nào về, nhưng vì lương em củng đủ nên em củng không ép buộc hay khó chịu gì về anh hêt.
Ở nhà chồng 9 tháng thì em sinh con, từ khi có con, số tiền lương của em không đủ mua sửa cho con nên em không thể đi chợ, hay mua sắm trong gia đình, không còn mua cho ông mệ với thằng cháu ở trong nhà nhửng tô bún buổi sáng nửa, từ khi đó mẹ chồng em tỏ vẻ khó chịu nhưng không nói ra, cứ thì thầm nói xấu em với mụ o, là chị gái của chồng, em đụng vào bất cứ thứ gì trong nhà bà củng nói, giặt máy giặt bà kêu tốn nước, hư máy, đụng vào xà phòng bà đem thu, nấu nước sôi ngâm bình sửa cho con bà kêu sao dùng nước lảng phí mau hết, chừ đun ấm điện tốn điện...
Chăm con nên mất ngủ, khi con ngủ em tranh thủ ngủ với con một tí là mệ nói nhác, sao không tranh thủ dậy giặt áo quần cho con. Đả vậy chồng em không đưa đồng lương nào về, em đả hết sức to nhỏ, tâm sự, thỏa thuận, dùng đủ mọi cách rồi nhưng lấy được tiền anh có vẻ xa xỉn, khó khăn quá. Chồng em vốn dỉ là một nguoi rất cộc tính, bảo thủ, khi đang yêu chưa có ngày nào là không chửi em mi như con đỉ, rồi mi mất nết, uống vào hay tức em chuyện gì là nói em thô tục như vậy. Em nghe rất đau lòng nhưng em củng bỏ qua, vì em nghỉ con người em khi đến với anh chẳng còn trọn vẹn, vì thời sinh viên em có yêu một anh cùng lớp, vì em không phải là lần đầu tiên lên giường nên anh cứ tức lên là chửi em thậm tệ. Xin lổi chứ anh còn dùng từ ngử "mi xxxx thằng này, thằng khác".
Anh ăn nói thô bạo lắm, nhưng không biết vì sao em vẩn yêu, mặc dù bạn bè, hàng xóm ai củng nói mi đừng lấy thằng đó. Hắn chơi bời, gái gú dử lắm, nghiện bia rượu nửa, nhưng từ khi yêu em, em không thấy anh gái gú gì hết, còn nhậu nhẹt thì thường xuyên, nhưng em nghỉ công an thì ai củng rứa nên em chẳng quan tâm lời thiên hạ nói. Khi không đủ tiền nuôi con vì lương em được 3 triệu mổi tháng, phải trả nợ ngân hàng mổi tháng 1 triệu tiền mà em vay trước khi cưới anh, để mua sắm trong phòng ngủ của hai đứa, em vay tất cả 30 triệu. Còn lương anh đại úy thì tầm khoảng 9 triệu mổi tháng, còn các khoản khác em không biết được, vậy mà không đưa về cho em đồng nào.
Em đả không đủ tiền nuôi con, vậy mà đứa cháu trai năm nay 21 tuổi ở trong nhà còn ăn trộm tiền em, bất cứ thứ gì trong phòng ngủ em nó củng lục, rồi nói nó là nó đòi đập em, sự việc như vậy nhưng chồng em chẳng lên tiếng gì, em mất tiền rất nhiều lần, kể cho chồng nghe thì chồng củng im lặng thế, bố mẹ chồng em là công an về hưu, lương của ông bà ít nhất 10 triệu mổi tháng nhưng khi em sinh ở nhà ngoại được 3 tháng, em lên nhà nội, khi con em 8 tháng mẹ chồng bắt đầu nói ra là nộp 1 triệu tiền ăn mổi tháng. Khi đó em vì túng thiếu mà thường xuyên gây nhau với chồng về chuyện đưa tiền, có tháng thì chồng đưa cho 1 triệu, khi thì 2 triệu. Với số tiền đó thì làm sao đủ đi chợ mua đồ ăn cho con, mua sửa cho con.
Con em bây giờ được 16 tháng rồi, nhưng lấy đuoc 2 triêu từ chồng không phải dể đâu. Ít nhất phải gây gổ đả anh mới đưa tiền, đả vậy còn đi chơi gái nửa. Thời gian đi làm cả ngày, rôi về chăm con, tiền thì không đủ tiêu, vậy mà anh kêu sao cháu anh bị cảm cúm không cho nó tiền mua thuốc? Trong khi nó có cha mẹ, ông mệ nó đó. Mẹ chồng trách em sao không cho nó tiền mua thuốc, tất nhiên là nói sau lưng chứ không dám nói trước mặt. Em tưởng chồng mình là một người ra xả hội hiểu biết nhiều, mẹ chồng khó tính em chấp nhận được, đây chồng mà không hiểu nửa thì em phải làm sao? Dù có kể, có nói gì thì anh củng chửi mắng nói em bần tiện, vì đồng tiền mà ích kỷ, ngày nào củng tiền tiền, thậm chí vợ chồng từ khi em sinh con đến giờ mới quan hệ được 5 lần. Xin chương trình hảy cho em môt lời khuyên!
Em thân mến!
Từ khi yêu nhau cho đến khi cưới, em đã luôn quan tâm, chăm sóc, cung phụng anh ấy và gia đình anh ấy hết mình, cách vô điều kiện, đến mức quên cả bản thân. Có thể trong một khoảng thời gian nào đó, sự chu đáo, tận tụy của em đã khiến bạn trai và gia đình anh ấy cảm thấy hài lòng, thỏa mãn. Nhưng về lâu dài chính điều đó đã khiến họ hình thành thói quen chỉ biết hưởng thụ, ỷ lại, ích kỷ, vô trách nhiệm với bản thân, với gia đình.
Bên cạnh đó bản thân em vì không có sự tích lũy tài chính nên khi sinh con, nhiều chi phí phát sinh, em đã lâm vào cảnh khó khăn, túng quẫn. Khi đó, với bản tính ích kỷ (được hình thành nên bởi một phần tác động của em), chồng và gia đình anh ấy không những không có trách nhiệm, không thông cảm mà còn gây thêm khó khăn, tỏ thái độ thiếu tôn trọng em. Mối quan hệ giữa hai vợ chồng, giữa em và gia đình chồng ngày càng xấu đi.
Giá như em bớt vô tư đi một chút, nghĩ cho bản thân mình một chút, bớt đảm đang, lo toan đi một chút thì bạn trai, chồng, gia đình chồng đã có cơ hội thể hiện vai trò, trách nhiệm của họ, bản thân em cũng có nhiều điều kiện để chăm lo cho bản thân, để bản thân phát triển, tự chủ hơn, gia đình em cũng được chăm lo tốt hơn, hạn chế được những vấn đề nảy sinh, làm ảnh hưởng đến hòa khí gia đình.
Theo như em chia sẻ, trong thời gian yêu nhau, anh ấy đã tái diễn rất nhiều lần những hành vi, thái độ không tôn trọng, xúc phạm danh dự, nhân phẩm của em, bản thân em cũng biết việc anh ấy ham mê nhậu nhẹt, tính tình cục cằn, thô lỗ nhưng em vẫn chấp nhận. Em đã lý giải điều đó bằng việc trước khi đến với anh ấy, em đã từng quan hệ tình dục với người ban trai thời sinh viên của mình, điều đó khiến cho em tự ti, không có đủ dũng cảm để rời bỏ anh ấy.
Nhưng em nên biết trong cuộc sống này, có ai chưa từng có quá khứ, ai chưa từng mắc sai lầm? Rõ ràng là chúng ta không thể lảng tránh nó hoặc quay ngược thời gian để điều chỉnh nó. Chúng ta chỉ có thể rút ra bài học từ chính những gì đã qua để bản thân ngày càng tốt hơn mà thôi. Mặt khác, trong bối cảnh xã hội mà độ tuổi dậy thì ngày càng rút ngắn, tuổi kết hôn ngày càng tăng, quan điểm xã hội ngày càng "mở"... thì chuyện nam nữ yêu đương và quan hệ tình dục trước hôn nhân cũng là điều khó tránh khỏi, điều quan trọng là họ có kiến thức, kĩ năng về tình dục, sức khỏe sinh sản để bảo vệ bản thân. Tóm lại, giá trị của một con người không chỉ thể hiện ở cái màng trinh mỏng manh. Chừng nào em còn chưa thay đổi quan niệm không còn phù hợp của chính mình, coi nặng vấn đề trinh tiết mà hạ thấp giá trị của bản thân thì chừng đó, em còn tạo điều kiện, còn chấp nhận sự thiếu tôn trọng mà người khác gây ra cho em.
Hiện tại, những vấn đề mâu thuẫn nảy sinh trong cuộc hôn nhân của em là bắt nguồn từ sự vô trách nhiệm của chồng em và sự thiếu cảm thông, ích kỷ từ anh ấy, gia đình anh ấy và trong đó cũng có một phần trách nhiệm của em. Thực tế là em không thể ép buộc bất kì ai phải thay đổi theo mong muốn của bản thân, nhưng em hoàn toàn có khả năng kiểm soát, thay đổi những hành vi chưa hợp lý của bản thân: tiết chế sự thể hiện của bản thân, thay vì đó khuyến khích, động viên chồng thể hiện vai trò, nghĩa vụ với gia đình, con cái, khơi gợi tình cảm cha con, vợ chồng, nỗ lực để kéo anh ấy ra khỏi mối quan hệ với người thứ 3.
Cháu trai lấy trộm tiền của em, điều đó không chỉ khiến gia đình em thiệt hại về vấn đề vật chất, mà còn ảnh hưởng đến niềm tin, tình cảm, hòa khí trong gia đình, em nên cẩn trọng hơn trong vấn đề cất giữ tiền nong.
Dù sao đi nữa, gia đình muốn hạnh phúc, bền vững cần phải có sự chung tay góp sức của cả hai người, nếu như em đã cố gắng hết sức mà chồng em không có động thái nào để điều chỉnh, thì có lẽ đã đến lúc em phải đặt ra những vấn đề: có nên tiếp tục cuộc hôn nhân mệt mỏi, bất hạnh này hay không?
Thân chào em!
Tư vấn bởi chuyên gia VOV Cửa Sổ Tình Yêu 1900.6802