“Nghĩa tử là nghĩa tận” sao con không đưa bà được một đoạn đường?
Xin giúp em với ạ. Em có 1 vấn đề hết sức khổ tâm:
Chuyện là em vừa sinh được 2 tháng, em ở nhà chồng, 2 vợ chồng tự lo mọi thứ, mẹ ruột em có qua thăm vài lần. Em không trách móc gì hết vì mẹ ruột cũng lớn tuổi và mình tự biết trách nhiệm chăm sóc 2 con là của 2 vợ chồng. Nhưng cách đây ít lâu, bà ngoại em bệnh và mất, lúc đó em sinh em bé được khoảng 1,5 tháng. Vì sinh mổ mà em còn bị mủ vết thương và người yếu nên hầu như công việc nhà là chồng em làm, em chỉ chăm sóc em bé và thỉnh thoảng phụ chồng nấu ăn.
Lúc Bà ngoại bệnh, tụi em không vào thăm được; khi bà gần mất, em có đi xe ôm lên thăm và nói chồng lên thăm. Rồi bà mất, mẹ em bắt để tang, nhưng chồng em nói là sợ em bé khóc đêm vì chỉ có 2 vợ chồng chăm con, vậy là không để tang bà. Vì lu bu và khoảng cách đi xe máy từ nhà lên nhà ông bà 20km, nên chồng em chỉ lên cúng bà có 1 lần và cũng không đi đưa đám bà, mẹ chồng thì em năn nỉ quá nên có đi lên viếng bà ngoại em 1 lần và tất cả đồ cúng như giỏ trái cây, vòng hoa, nhang đèn, đi taxi là em bỏ tiền ra.
Vậy là mẹ ruột trách móc và đang giận em vì nói em sợ chồng, so sánh với người này người kia, nói là tụi em không biết lễ nghĩa. Em buồn thì chồng em có nói là anh bận bao nhiêu việc, chăm sóc vợ con, giặt đồ, phơi đồ, đi chợ, rửa chén, đưa đón con lớn đi học, bao nhiêu là việc, mẹ không phụ chỉ biết so sánh và trách móc.
Giờ em khổ tâm lắm, vì mẹ em nói là chồng em không đưa đám bà, bà con họ hàng ai cũng hỏi làm mẹ em xấu hổ vì bà con ở nước ngoài và dưới quê đều lên cúng và đi đưa. Mẹ trách là chồng em không biết lễ nghĩa, chỉ lên nhìn mặt lần cuối và đi cúng có 1 lần. Mẹ giận và nói coi như không nhìn mặt vợ chồng em nữa.
Em không biết phải làm sao, chồng em thương em và con lắm, 1 tay chăm sóc vợ sinh, làm việc nhà, đi làm, em cũng thương chồng, mà cũng thương mẹ, nhưng giờ em không biết làm sao hàn gắn mẹ và chồng. Chồng em không bao giờ hỗn gì với mẹ em.
Xin anh/chị tư vấn giúp em, em xin cảm ơn.
Thân chào em!
Cảm ơn em đã gửi những băn khoăn, trăn trở của mình về cho chương trình, chúng tôi hiểu em đang rơi vào tình huống thực sự khó xử khi không biết làm sao để hàn gắn tình cảm cảm chồng với bố mẹ mình. Chúng tôi sẽ cùng em trao đổi về vấn đề này.
Thực sự mà nói, để cư xử toàn vẹn được tất cả mọi việc là điều thực sự khó với tất cả mọi người bởi con người không phải ai cũng hoàn hảo. Trong hoàn cảnh này thật khó cho cả hai vợ chồng em khi vấn đề con còn nhỏ như vậy thì chồng em lo lắng là điều dễ hiểu thôi. Trong khi em còn bận ở nhà chăm sóc con cái và lo lắng vết mổ của mình thì mẹ em đang đau đớn dằng xé vì mất đi chính người mẹ của mình. Nếu người ta muốn đi người ta sẽ tìm cách, không muốn thì họ sẽ tìm lý do, vì vậy nếu hai vợ chồng em thực sự muốn đến, ngay khi đó có thể gửi con cho ông bà, cô dì, hoặc vợ, họăc chồng thay nhau đến.
Tuy nhiên, dù nói gì thì cũng phải nhận định rằng việc hai vợ chồng em không đi đưa bà cũng là một điều thực sự đáng trách. Mọi người theo quan niệm thường nhận định “nghĩa tử là nghĩa tận”. Vì vậy, dù là bất kì ai, ngay cả ở xa xôi họ cũng sẽ về thăm hỏi và đưa tiễn. Nhưng em lại là con cháu ruột trong nhà mà không đi thì có phần khó có thể nhìn nhận từ nhiều góc độ khác nhau. Việc vợ chồng em đưa bà ban đầu cần xuất phát từ tình cảm, tấm lòng yêu thương, biết ơn, tôn trọng người đã khuất trước đã. Còn việc xã hội, mọi người nhìn nhận ra sao lại còn nằm ở phía sau câu chuyện mà hiện tại có thể em cũng có thể thấy được rồi đúng không?
Dù sao thì câu chuyện đã xảy ra rồi, không thể đổi khác được. Hiện tại câu chuyện mới xảy ra nên mẹ em đang giận vì chính bà là người chịu tổn thương khi mất đi người mẹ ruột của mình, thêm vào đó con cái lại có phần “vô tâm” với người thân. Hơn nữa, nhiều người đánh giá ra vào làm mẹ em càng đau đớn, dằn vặt hơn nên việc chưa thể tha thứ cho em và chồng là điều hoàn toàn hợp lý. Vì thế, hai em cần có thêm thời gian đợi mẹ em nguôi giận, bớt những đau khổ và thêm vào đó cần những lần cả hai vợ chồng em quan tâm, động viên, đặc biệt là “nhận lỗi” với mẹ.
Hơn nữa, em hãy nhẹ nhàng chia sẻ để mẹ hiểu tình cảm của vợ chồng em với gia đình vợ. Em có thể tâm sự, chia sẻ những khó khăn về tình hình sức khỏe của em sau khi mới sinh ra sao để bà cảm thông hơn cho vợ chồng em. Tôi tin chỉ là khi cơn giận, nỗi đau chưa nguôi ngoai nên mẹ em mới nói những câu dứt tình như thế, đợi một thời gian mọi thứ sẽ ổn hơn, tình cảm dần lấy lại được. Bố mẹ là người mang nặng đẻ đau ra em thì chẳng thể từ mặt con cái đâu. Hy vọng hai vợ chồng em cân nhắc lại những cách cư xử của mình cho vẹn tình, vẹn hiếu.
Chúc gia đình em sức khỏe, vui vẻ, sớm hàn gắn được tình cảm đại gia đình!