Người đàn bà không có ngày 20-10.
Thật may mắn vậy là ngày dành cho phụ nữ những người vợ người mẹ người tình cũng đã qua đi dù để lại trong lòng tôi biết bao day dứt đắng cay. Cả ngày hôm qua nhìn những hình ảnh cả gia đình chở nhau trên chiếc xe máy để đi ăn nhà hàng, đi rạp chiếu phim trên tay những người phụ nữ với vẻ mặt rạng rõ và những bó hoa to đùng mà tôi muốn rơi nước mắt. Vẫn biết mình phải cứng rắn, mạnh mẽ làm chỗ dựa cho con nhưng có phải muốn là được đâu...
Ngày này trong tôi năm nào cũng vậy vẫn ngôi nhà ấy, vẫn sự cô đơn ấy chỉ có hai mẹ con “vui vầy” cùng nhau mà không có lời chúc nào được dành cho mình trừ tấm thiệp con trai được hướng dẫn làm tại lớp. Tôi muốn đưa con đi ra ngoài đi chơi nhưng lại sợ phải trả lời biết bao câu hỏi ngây thơ của con trai.
Tôi cảm thấy mình có lỗi vì vẫn không thể mạnh mẽ hơn, vẫn chạnh lòng khi chẳng được “tôn vinh” và từ trong sâu thẳm vẫn mong được ai đó quan tâm, vẫn mong được người nào nhớ đến như những người phụ nữ mắt lấp lánh hạnh phúc mà tôi vẫn nhìn thấy kia.
Thật đớn đau chồng tôi đã bỏ đi khi tôi mang thai con trai được 7 tháng, suốt từ khi đó tôi không nhận được bất kỳ một lời hỏi thăm, một chút quan tâm từ chồng cũng như gia đình chồng. Hình như do anh ta lấy được một người phụ nữ rất thành đạt, chồng tôi và cả gia đình chồng phụ thuộc vào sự chăm lo của người phụ nữ ấy, đặc biệt cô ta lại là người ghen tuông khủng khiếp nên nếu biết rằng anh ta có bất kỳ sự liên hệ nào với vợ con cũ thì cả nhà anh ta sẽ ra đường.
Thật nực cười chúng tôi cũng đã từng yêu đến thế, đã từng đắm say cũng đã từng được nâng niu mỗi dịp Lễ tết, vậy mà chỉ vì chữ Tiền có ngày “trở mặt” với nhau như vậy. Chỉ thương con trai thỉnh thoảng lại hỏi tại sao con không bao giờ được bố đón, tại sao mẹ con mình chỉ có một mình, có phải con không ngoan nên bố đi công tác mãi không về.
Các bạn thử xem với những câu hỏi đó tôi phải làm sao, phải trả lời như thế nào để con không bị tổn thương, tôi cảm thấy căm hận người đàn ông vô liêm sỉ ấy. Suốt cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta. Mọi nỗi đau tôi có thể chịu đựng có thể chấp nhận nhưng làm ảnh hưởng đến con tôi thì không bao giờ tôi có thể thứ tha.
Và ngày 20-10 của tôi đã qua đi như vậy đó, còn bạn thì sao???