Sau 8 tháng chung sống đã muốn ly hôn, "gom" hết của hồi môn về nhà ngoại...
Em xin chào chương trình VOV Cửa Sổ Tình Yêu.
Em và chồng hiện đang ly thân sau 8 tháng về chung một nhà. Vợ chồng em chưa có bé. Nguyên nhân dẫn đến hôn nhân đang trong tình trạng như bây giờ là vì mẹ chồng - chồng và em. - Mẹ chồng em là 1 người sống bên ngoài hiền lành và cam chịu. Có lẽ 1 phần do mẹ chồng em trước đây làm công chức nhà nước nên sống khéo với mọi người. Em công nhận điều đó, cho đến khi em về làm con dâu của mẹ. Trái ngược bên ngoài, mẹ nghỉ hưu, ở nhà xoi mói những việc em làm, vì mẹ bị ung thư nhưng đã trị xạ nên em nhịn. Nhưng em càng nhịn thì mẹ càng lấn tới, việc gì em làm mẹ không ưng ý thì mẹ không bao giờ nói thẳng với em, mà mẹ gọi điện cho chồng em (chồng em đi làm xa nhà) mẹ kể lể khóc lóc rồi dựa vào bệnh rồi ngất đi.
Có lần, chồng thương em cãi mẹ thì mẹ bảo cô dì chú bác gọi điện bảo chồng em rằng: mẹ chồng em bệnh ốm ngất đi, bảo chồng em phải thương mẹ và dạy bảo em( em không làm gì sai, điều gì em cũng cam chịu và nhẫn nhịn - không cãi láo luôn). - Về phần chồng em. Anh đi làm xa nhà, cuối tuần anh về. Bình thường anh rất yêu chiều em. Nhưng khi mẹ khóc hay kể lể thì anh như 1 con người khác. Anh hét lên quát nạt chì chiết em. Chính vì tính nóng tính của anh mà đỉnh điểm của sự việc dẫn đến ly thân là : - Ngày hôm đó, là ngày cúng rằm. Phận làm dâu con, em dậy sớm phụ bố mẹ việc nấu rằm. Bố mẹ chồng em thấy vậy ỉ lại để em bưng bê 5 mâm cúng lên xuống trên tầng (4 tầng) trong khi đó bố mẹ ngồi xem ti vi. Tay em bị nước ăn tay và bị tai nạn lên tay yếu và chảy máu nứt tay ( gia đình nhà chồng đều biết điều đó). Tối chồng em đi làm về, khi vợ chồng ở trong phòng, em có tâm sự với anh rằng : anh ơi, tay em bị chảy máu, nay em nấu rằm... em chưa nói hết câu thì chồng em bật dậy chạy xuống nhà hét lớn và gọi bố mẹ bảo rằng : bố mẹ làm gì nó mà bây giờ nó kể công với bố với mẹ. Em ức vì chuyện vợ chồng tâm sự mà anh chạy xuống khoe bố mẹ vậy. Mẹ em nghe xong nói to rằng : Ở nhà này chỉ thế thôi, ở được thì ở không ở được thì đi.
Đỉnh điểm là em không nhịn và cam chịu được nữa. Em sắp quần áo và xuống nhà nói chuyện với bố mẹ. Em xin phép bố mẹ em về nhà mẹ đẻ và em có nói rằng: con xin phép bố mẹ con về nhà mẹ đẻ, con không ở được với chồng của con nữa. Bố em bật dậy và mở cửa để em đi và mẹ em thì nói rằng : đi rồi thì về hơi khó đấy, nhà mẹ không có đứa con dâu không có đạo đức như con. Đây là con tự bỏ đi chứ mẹ không đuổi nhé, đi rồi mà muốn quay lại nhà này thì bảo mẹ đẻ con xuống nói chuyện. Về phần chồng em, anh ngồi im không nói gì và ngước mắt nhìn em rời đi. Em về nhà mẹ đẻ tính đến nay đã tròn 3 tháng. Bên ngoài khi ai hỏi mẹ chồng em về chuyện vợ chồng em thì mẹ chồng em nói rằng : vợ chồng nó yêu thương nhau thì vợ chồng nó quyết định. Nhưng nội bộ trong nhà chồng em thì theo chồng em nói là mẹ đã viết sẵn đơn và ép buộc chồng em kí đơn (chồng em không kí).
Vì mẹ chồng ốm nên anh không thể bỏ theo em được. Bố mẹ chồng nói với chồng em rằng : nếu chồng em ra nhà em gặp em thì bố mẹ chồng em chết cho chồng em xem và bảo chồng em rằng : vì chồng em lấy em nên bây giờ gia đình nhà chồng em mất thanh danh gây dựng tiếng tốt, bây giờ thành ra toàn mang tiếng xấu (em không hiểu sao bố mẹ em nói vậy trong khi em nhẫn nhịn cam chịu là nhiều). Về của hồi môn nhà chồng cho em (1 cái kiềng 5 chỉ và 1 cái nhẫn 1 chỉ). Bố chồng em bảo với chồng em là em làm không làm chỉ vơ vét là nhanh (em làm nails). Chồng em cũng xuống nhà em đòi em của hồi môn và bảo em rằng lấy vàng sau này chẳng tốt đẹp gì đâu. Em không hề trộm cắp nhé. Bố mẹ trao đeo trên người em ngày cưới thì là của em. Tại sao lại bảo em vơ vét của. Chồng em thì bảo cay đắng vì em cầm của hồi môn về (tính ra chưa đầy 20 triệu). Vì chưa có bé, bây giờ em muốn buông.
Theo chương trình em làm như vậy đúng không?
Chào em!
Từ bức thư trước "Mẹ chồng sống "hai mặt" viết đơn ly hôn giục con trai đi "nộp"" em gửi về cho chương trình, tôi đã chia sẻ với em những điều mà em băn khoăn lo lắng. Vì vậy trong thư lần này tôi sẽ chia sẻ với em những điều còn lại mà em băn khoăn trong cuộc hôn nhân “chớm nở, vội tàn” của mình. Hiện tại sau những mâu thuẫn gia đình và em mong muốn dừng lại thì cũng là sự lựa chọn của cả hai vợ chồng em mà thôi. Với những mâu thuẫn đó thực sự có đáng phải dừng lại một cuộc hôn nhân mới bắt đầu hay không và ai sai ai đúng trong câu chuyện này.
Em à, khi mới bước vào hôn nhân là giai đoạn đầu của những khó khăn khi dựng vợ, gả chồng thì đa phần là người con gái sẽ chuyển nơi sinh sống của mình sang gia đình chồng . Từ việc đó gây ra không ít khó khăn, bất đồng về văn hóa, quan điểm, tư tưởng, tình cảm với gia đình của mình trước đó. Vì thế những mâu thuẫn, bất đồng là điều khó ai tránh khỏi được, nó đòi hỏi mỗi người cần khéo léo để thích nghi, thay đổi. Tuy nhiên những mâu thuẫn đã xảy ra mà em cảm thấy cả hai vợ chồng không thể thay đổi, thích nghi với hoàn cảnh cũng như không muốn cố gắng hàn gắn được nữa thì việc lựa chọn ly hôn cũng là cách giải quyết tình thế và biết đâu sau này mình sẽ có một người phù hợp yêu thương.
Em băn khoăn rằng việc em mang của hồi môn mà bố mẹ chồng tặng về và chồng em thì đến và đòi lại nhưng em đã giải thích: “Em không hề trộm cắp nhé. Bố mẹ trao đeo trên người em ngày cưới thì là của em. Tại sao lại bảo em vơ vét của.” có đúng hay không? Thì trên phương diện cả hai vợ chồng em ai cũng muốn mang của hồi môn về phía gia đình mình thì đó là điều không thực sự đúng, cả hai đều đang có cách suy nghĩ chiếm hữu cho gia đình mình. Thực chất thì cần dựa trên sự công bằng trước pháp luật khi xảy ra tranh chấp, ly hôn. Dù là bất kì quà cưới, của hồi môn khi bắt đầu kết hôn và được tặng, cho hai vợ chồng thì đó đều là của chung hai vợ chồng chứ không phải đeo cho ai thì người đó được. Hơn nữa dù là trước đấy bố mẹ, gia đình nào mua thì khi đã cho là cho cả hai vợ chồng, vì thế không ai có quyền được nhận “hết” về mình. Nếu như hai em đã không mong muốn hòa giải và chấp nhận ly hôn thì việc phân chia tài sản sau ly hôn sẽ được hưởng theo quy định của pháp luật, trên cơ sở thuận tình giữa hai vợ chồng. Hy vọng từ chia sẻ của chương trình, hai vợ chồng em có thể giải quyết ổn thỏa chuyện gia đình mình.
Chúc em vui vẻ, hạnh phúc!