Tôi đã phản bội chồng để biến mình thành người thứ ba không danh phận.
Xin chào chuyên gia tư vấn. Em năm nay 26 tuổi, đã có gia đình và 1 bé gái 3 tuổi. Hai vợ chồng em kết hôn được 4 năm, tình cảm trước khi kết hôn em như sống trong nhung lụa, chỉ cần em thích thì gì cũng có, nhưng sau cưới lúc sanh con xong em về nhà mẹ đẻ 6 tháng ở Cần Thơ. Những tháng em ở cữ thì cứ 2 tuần thì anh về và chu cấp tiền bạc cho 2 mẹ con. Em cũng không thấy gì bất thường.
Nhưng từ khi em lên lại Sài Gòn thì em thấy chồng em đã thay đổi hoàn toàn, trở nên xa lánh em, ít nói chuyện hơn, thường ngủ lúc nào cũng ôm em nhưng từ khi em lên chỉ quay mặt vào góc ngủ, hai vợ chồng chỉ nói chuyện vài câu buổi tối về con thôiRồi em cũng bỏ qua vì thời gian con cái chiếm đa số nên em cũng không có nghĩ sâu hơn.
Từ lúc em lên anh không hề cho em được 1 xu nào. Thậm chí nhiều khi chỉ đưa được 50 ngàn để ăn sáng, và ngoài ra không đưa được gì thêm. Trong lúc đó thì em cũng có kinh doanh bán hàng online nhưng thu nhập rất thất thường, có ngày lời 100 – 200 ngàn nhưng có ngày không bán được gì. Nhờ số tiền đó mà em mới có tiền để ăn uống và mua sắm những thứ linh tinh.
Và đã qua việc cữ sinh hoạt rất lâu rồi con em cũng được 1 tuổi. Mà không hề có ý mún hay đụng chạm gì tới em. Em dần trở nên có nhiều suy nghĩ chồng ngoại tình, hay bị bệnh, hết yêu mình rồi vì mình chở nên xấu xí đi. Rất rất nhiều suy nghĩ quanh quẩn và rồi em cũng can đảm hỏi anh: Anh ơi em và anh đã qua cữ lâu rồi tại sao anh không hề ham muốn như những người đàn ông khác, hay anh có phụ nữ ở ngoài, hoặc nếu không thì anh có bệnh gì không. Anh phải nói ra để vợ chồng giải quyết. Và em nhận được câu trả lời: Em khùng quá đừng nghĩ linh tinh, tại anh không hứng.
Và thời gian cũng trôi qua đến khi con em được 2 tuổi, 2 vợ chồng mới sinh hoạt được khoảng 2 lần. Mà mỗi lần thì được tầm 2-3 phút gì đó. Nói chung làm cho có lệ chứ không như hồi xưa cả 30 phút. Anh cũng không hề quan tâm em như trước nữa rất nhiều chuyện giấu em. Ngay cả tiền bạc lúc nào cũng nói không có mà cũng không đưa em được gì ngoài 3 bữa cơm.
Em dồn nén cảm xúc, ấm ức để gia đình không bị xào xáo. Nhưng 1 người làm thôi sẽ không đủ khi người kia cứ phá vỡ đi. Anh ngày càng xấu tánh, đua đòi. Nhà không có điều kiện mà ham chơi, iphone 5s ra là anh phải có, xài chưa bao lâu anh đổi iphone 6, xe thì hết chiếc này đến chiếc kia mà toàn mượn nợ để mua . Thời gian đó em làm có tiền hơn mỗi ngày tích góp cũng được 30 triệu trong 6 tháng để trả nợ cho anh số tiền anh vay trước khi quen em đã nợ sẵn rồi mà giấu. Số nợ lên đến cả 150 triệu cứ dần dần lộ ra.
Em càng ngày càng mệt mỏi khi mình cố gắng làm để trả nợ thì anh lại mượn nợ, hết cầm xe cầm điện thoại rồi cả vay ngân hàng. Em mệt mỏi quá đã tâm sự với người anh trong xóm dưới quê, anh cũng khuyên em nhiều, anh nói chuyện rất hay và rất nhiều điều làm em quý mến anh. Anh là người từng trải có vợ và 2 con. Anh lớn hơn em 20 tuổi. Nhưng anh rất trẻ và phong độ nhìn tầm 30 ngoài.
Sau nhiều lần nói chuyện em cảm thấy an ủi được nỗi lòng phần nào. Nhưng chồng em đã không cho được vật chất mà tinh thần lại không có luôn. Em cũng bùng nổ và ôm con về quê 1 tháng. Anh ta rất ngang nói em đi được thì tự về được, nhưng em cũng quyết tâm lắm không xuống nói lí lẽ với em và hứa thay đổi thì em sẽ li dị luôn. Cuối cùng anh ta cũng chịu về nhưng không hề xin lỗi em. Chỉ nói chuyện với con thôi, tính sĩ diện không dám nhún em. Em thấy con cũng nhớ ba chia cắt thì cũng không đành nên đã bỏ qua đi lên chung. Nhưng anh thay đổi được thời gian có quan tâm vợ hơn, lâu lâu chở đi dạo được 1 lần. Chứ trước không hề chở đi đâu, đi làm về tắm rửa xong là đi với bạn bè. Em nghĩ anh ta đã thay đổi nhưng càng ngày càng quá đáng. Anh ta vẫn không cho tiền tiêu xài chỉ đủ tiền đi chợ nấu cơm nhìu khi phải bù thêm vào. Không cho đi đâu hết chỉ ở nhà với con cái. Cũng chẳng quan tâm em, sinh hoạt thì càng không.
Em ức chế quá quyết định gửi con vào nhà trẻ và xin làm. Lúc đầu không cho nhưng em kiên quyết quá cũng chịu. Gửi con được thời gian em cũng tìm việc nhưng công việc không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại phải nghỉ chủ nhật và phải về sớm tầm 5h, con đi học về tan 4h30 và nghỉ ngày chủ nhật. Em đã tâm sự với anh hàng xóm đó nữa, anh đã xin cho em vào công ty của anh có vốn cổ phần, làm kế toán kho.
Hai đứa hẹn nhau cafe sẵn trao đổi và nói chuyện tâm sự. Được thời gian anh nói có tình cảm với em và em cũng thích anh. Rồi hai người đã qua giới hạn. Em hiện tại đã rất thương anh nhưng anh nói mình có duyên mà không phận. Anh sẽ là người che chở em, bảo vệ em lúc cần, nhưng anh không thể nào bỏ rơi gia đình mình. Bây giờ em rất đau khổ đã vì chồng em, và giờ tới người tình của em. Anh có 8 công ty riêng và hoạt động cũng ổn nên anh đi công tác suốt, đi các tỉnh nhiều nên 1 tuần tụi em chỉ gặp 1 đến 2 lần. Anh khéo ăn nói dễ làm người khác thương, lại có địa vị xã hội nên em rất buồn, em biết ghen mà nhưng em cũng chỉ là người tình không bao giờ có danh phận. Và là một người phản bội chồng. Em phải làm sao đây.
Chào em!
Cảm ơn em đã tin tưởng và chia sẻ câu chuyện của mình với chúng tôi. Qua những gì em chia sẻ, chúng tôi hiểu rằng em đang cảm thấy buồn và bối rối không biết làm thế nào khi mình có mối quan hệ ngoài luồng và sống trong mối quan hệ với người tình mà không có danh phận. Chúng tôi chia sẻ cùng em nỗi niềm này.
Sau những mâu thuẫn của hai vợ chồng, em đã có nỗ lực nào để khắc phục những mâu thuẫn đó? Là một người vợ, em đã quan tâm, chăm sóc chồng chưa hay luôn mong muốn được nuông chiều như lúc mới yêu? Thực sự em còn mong muốn cải thiện cuộc sống hôn nhân hiện tại, em còn tình cảm với chồng và em thấy rằng chồng em có thể thay đổi để cùng em xây dựng một cuộc hôn nhân như mong muốn không?
Sau những hành động không quan tâm đến gia đình của anh ấy thì dường như không hề thấy em có sự phản hồi nào với chồng về những điều mà chồng vẫn chưa làm được, và làm chưa đúng. Chúng tôi chỉ nhận thấy ở em sự im lặng, cho qua, nhẫn nhịn cho gia đình êm ấm. Nhưng chính vì em im lặng và nhẫn nhịn nên mọi chuyện càng ngày càng đi xa hơn và làm cho những bức xúc, ấm ức của em càng bị dồn nén. Và điều đó gây ra những cảm xúc tiêu cực trong cách nhìn nhận mọi vấn đề về chồng. Đến khi sự dồn nén ấy vượt quá giới hạn thì em và chồng đã xảy ra mâu thuẫn, cãi cọ khiến cho tình cảm của hai bên bị rạn nứt. Thay vì im lặng, em nghĩ sao về việc tìm hiểu xem chồng đang gặp vấn đề gì, khó khăn gì trong công việc từ đó cùng anh ấy giải quyết và vượt qua không?
Cùng thời điểm đó lại có một người đàn ông khác động viên, quan tâm, chia sẻ, dành tình cảm cho em nên đã khiến em cảm kích và nảy sinh tình cảm. Có thể em nhận thấy anh chàng này đem lại cho em những điều mà chồng em không có. Em yêu và đến với họ trong lúc gia đình gặp trục trặc, có mâu thuẫn, thế nhưng mối quan hệ này lại không được thừa nhận và chính người em yêu cũng không thể cho em danh phận. Việc em có tình cảm và những cảm xúc ghen tuông, chiếm hữu là điều dễ hiểu. Nhưng nếu cứ duy trì như vậy em có chấp nhận là người thứ ba? Chưa kể đến việc hai người cứ tiếp tục duy trì mối quan hệ này có chắc gì sẽ giữ kín mãi và nếu như chồng em hay vợ người kia phát hiện được thì theo em anh ấy/ cô ấy có tha thứ, chấp nhận một người vợ/chồng ngoại tình không?Nếu mọi việc vỡ lỡ em sẽ được gì mất gì từ cuộc tình này chắc em là người hiểu rõ nhất.
Em không thể chọn cả hai mối quan hệ và để nó cùng tồn tại được. Điều cần làm lúc này là em cần cân nhắc xem đâu mới là lựa chọn cuối cùng của mình? Nếu em chọn gia đình thì việc nỗ lực tìm hiểu, gần gũi chồng để hóa giải mâu thuẫn là điều rất cần thiết. Cùng chồng nhìn lại quãng thời gian chung sống với nhau xem bản thân hai người đã làm được những gì và khắc phục những gì chưa làm được để em và chồng sẽ hiểu nhau hơn, đồng thời cả hai sẽ có những cách cư xử phù hợp, mang lại niềm vui, hạnh phúc cho gia đình.
Hi vọng em sẽ sáng suốt để đưa ra những quyết định đúng đắn!