Tưởng ngoại tình là chuyện "nhà người ta", ngờ đâu mình bị "cắm sừng" đến gần 10 năm...
Thưa chuyên gia tâm lý!
Chồng em là một kẻ ngoại tình khốn nạn, em đang rất buồn và bế tắc rất cần sự tư vấn. Chuyện ngoại tình thì em đã nghe nhiều, em tưởng đó là chuyện của mọi người, là chuyện của nhà ai? Chứ xưa nay chưa từng em nghĩ nó là chuyện của em, chuyện của chính gia đình em, chưa từng nghĩ chồng em phản bội mình.
Thưa anh/chị, em cũng không biết bắt đầu kể từ đâu để dãi bày được tâm trạng rối bời của em như lúc này. Em đã khóc rất nhiều, có lẽ là nhiều nhất kể từ khi em biết khóc đến cho đến bây giờ. Em đã đau khổ và vật vã như một con thú hoang khi bị mắc bẫy, điền cuồng gào thét vì không cách nào thoát ra được. Là một cô gái bình thường, có đầy đủ phẩm chất của một người vợ, người mẹ. So với các bạn cùng trang lứa thì thời con gái cũng có chút gọi là nhan sắc. Hai vợ chồng em hơn nhau 4 tuổi, đều ở ngoại thành Hà Nội.
Cả hai gia đình kinh tế đều bình thường, không có gì khá giả, cho nên ngay từ những ngày đầu, vợ chồng em luôn tự biết rằng mình cần phải tự nỗ lực trong cuộc sống. Bao nhiêu vất vả, khó khăn ban đầu hay những tủi hờn của cuộc sống em đều nếm trải; nhưng chưa bao giờ vì thế mà làm sứt mẻ chuyện vợ chồng. Nhớ những ngày đầu bước chân về nhà chồng, mọi thứ đều lạ lẫm, rồi đứa con đầu lòng ra đời với bao mong chờ cả của hai vợ chồng và chẳng bao lâu sau em lại mang bầu và sinh cháu trai thứ hai, em vỡ òa trong hạnh phúc tưởng đâu mình là người may măn nhất nhất thế gian này.
Bao nhiêu vất vả của cảnh nuôi con một mình (chồng em làm việc xa nhà do đặc thù công việc) những lúc con ốm, con đau em một mình vò võ chăm con; nhưng vẫn phải đảm bảo công việc. Lúc đó, em đã ước giá như một ngày có 25 - 26 giờ chỉ để được ngủ thêm một chút. Rồi có những lần con em ốm nặng, em một mình ôm con bắt xe buýt đưa con xuống Hà Nội chữa trị (vì không không muốn tốn tiền thuê xe riêng) và rất nhiều điều khác nữa.... Cũng nhờ sống chung với đại gia đình nhà chồng lớn nhỏ khoảng 10 thành viên, luôn được cảm thông và giúp đỡ nên những chuỗi ngày khó khăn nhất cũng đã vượt qua. Năm 2015, chung em xin ra ở riêng.
Dù kinh tế vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng chúng em quyết định sinh thêm một cháu nữa. Bởi em nghĩ có con là có tất cả. Về phần chồng em, anh ấy cũng đã rất yêu thương em, yêu thương các con và trân trọng gia đình của mình. Anh chẳng hề giàu có, cũng chẳng đẹp trai hay thu hút, nhu cầu sinh lí cũng bình thường vậy mà anh vẫn ngoại tình?
Cho đến tận bây giờ, thực sự em vẫn không thể hiểu anh ngoại tình vì lí do gì? Vì rằng tình cảm vợ chồng em khá tốt. Qua 11 năm chung sống, chưa từng xẩy ra xích mích gì trong hôn nhân. Trong đời sống vợ chồng, anh chưa từng nặng lời với em, dù có chuyện gì xảy ra chẳng bao giờ giận em quá hai ngày. Cuộc sống của em cứ như thế trôi đi. Em đã tự ru mình và luôn ảo tưởng về hạnh phúc. Một lần, em nhận được một tin nhắn của một người lạ muốn cho em biết một việc gì đó; nhưng vì chẳng quen, lại tin chồng nên em chẳng bận tâm và hỏi han gì họ. Cho đến một ngày, em phát hiện chồng mình có người con gái khác. Em đã đau khổ, em đã dằn vặt, em đã tuyệt vọng, chẳng thiết cái gì, chỉ muốn nhắm mắt buông xuôi tất cả. Nhưng vì các con, em đã không làm được, em phải đứng lên và chấp nhận tất cả.
Em đã hỏi anh chuyện là thế nào? Anh có gì nói với với em không? Lúc đầu, chồng em chối bảo rằng em cứ hay suy nghĩ linh tinh, anh chăm vợ con chưa xong còn làm được việc gì? Thế là em đưa tin nhắn ra cho anh xem, đưa cả ảnh 2 đứa nó chụp chung cho anh ta xem và nói: Anh trả lời được chưa? Im lặng một lúc rồi anh nói: “Bọn anh là bạn, lúc đầu chỉ vì nhu cầu, cả hai đều tự nguyện, sau này mới phát sinh tình cảm. Quan hệ với nhau lâu chưa? Anh cũng không nhớ. Nực cười thật. Em nói 1 tháng? 1 năm? 2 năm Hay 10 năm? Gặng hỏi mãi cuối cùng cũng nói: Từ khi em đẻ đứa thứ 2. Em hỏi: Có ai biết chuyện này không? Chồng nó biết không?... Không, nó không có chồng. Thế có với nhau đứa con nào chưa? Đưa nhau đi nạo hút mấy lần rồi? ... không, không có đứa nào. Nó đòi đẻ, anh không cho, bảo chấm dứt nên nó mới phá và cho em biết. Anh đã nhiều lần muốn chia tay, nhưng nó dọa nói cho em biết nên anh không dám và không tài nào dứt khoát được. Em chết lặng người, run lên cầm cập, không nói được câu nào nữa và cũng không tài nào mà khóc được.
Khốn nạn thật! Vậy là em chung chồng gần 10 năm nay mà không hề hay biết. Em lảo đảo bước đi, muốn chạy trốn khỏi cái thực tại phũ phàng này. Ngồi thu mình trong phòng buồn rầu, trăm ngàn câu hỏi hiện lên trong đâu em: Tại sao? Vì sao? Em phải làm gì đây? Nước mắt em rơi, và rơi... Em không ăn, không ngủ khoảng gần 3 ngày. Cuối cùng, việc đầu tiên em làm là đem con sang bên ngoại gửi, xin nghỉ việc vài ngày, viết đơn và đưa hắn kí. Hắn không kí, xin tha thứ, xin em cho hắn một cơ hội để sửa chữa, để bù đắp. Em câm lặng chẳng nói gì, mặc quần áo, tìm chìa khóa, lên xe định đem đơn ra tòa. Hắn giữ em lại và lấy máy gọi điện xin trợ giúp từ gia đình. 30 phút sau, mọi người có mặt đông đủ, hắn trình bày xin lỗi bố mẹ và xin mọi người khuyên giải em.
Em chẳng nói gì cứ ngồi, nước mắt cứ rơi, cứ rơi... Mọi người về hết. Hắn quỳ xuống xin em suy nghĩ lại vì các con, vì gia đình. Cuối cùng ,vì thiên chức làm mẹ mà em nhượng bộ. Em cũng không hiểu nổi chính bản thân mình bị phản bội, bị lừa dối; chỉ thấy bị đau đớn, bị tổn thương, bị dày vò chứ không hề căm ghét hắn. Và rồi hắn cũng suy sụp. Khốn khổ thay! Em lại là người phải động viên và an ủi hắn lấy lại tinh thần.
Giờ thì hắn đã đi làm xa vì hổ thẹn và không dám nhìn mặt em nữa. Hắn bảo khi nào em hết giận mới dám quay về nhìn mặt em. Hiện tại, em rối bời lắm không biết phải làm sao để đối diện với cuộc tình này, làm sao đối diện với hắn? Làm sao để tiếp nhận lại hắn? Làm sao để cuộc sống sau này của em, của các con em không bị ảnh hưởng bởi chuyện này. Em sẽ sẽ phải làm gì trong tương lai? Liệu em có thể tha thứ và quên được chuyện này không? Em biết phải làm sao đây ?
Xin chuyên gia tâm lí cho em một lời khuyên. Em cảm ơn nhiều.
Em gái thân mến!
Đúng là trên đời không ai biết trước được điều gì. Có những thứ tưởng chừng là của ta mà lại không là của ta. Có những điều ta vẫn nhầm tưởng rằng tốt đẹp mà hóa ra nó lại không phải vậy. Thế nên, khi càng hy vọng nhiều thì càng thất vọng lớn, càng trao yêu thương bao nhiêu thì lại càng nhận lại niềm đau bấy nhiêu. Vậy mới nói, có những thứ cho đi không đồng nghĩa là ta sẽ nhận lại xứng đáng và tình yêu, tình cảm cũng vậy. “Không ai lấy thước mà đo lòng người” được em ạ!
Sâu lắng đọc thư em gửi tới chương trình, tôi hiểu và chia sẻ với những đau đớn, tổn thương nơi em khi những tưởng hôn nhân của mình hạnh phúc vì con cái vuông tròn, gia đình hạnh phúc. Nào ngờ nhận lại sự bội bạc từ người chồng em rất đỗi tin tưởng thương yêu. Vẫn biết là đau, nhưng trong cuộc sống vẫn phải cố gắng học cách chấp nhận, chấp nhận vì bản thân mình là người không có lỗi và đừng lấy lỗi lầm của người khác mà tự làm tổn thương chính mình. Hơn nữa, chấp nhận vì con cái cần sự quan tâm chứ không phải buông lơi từ cha mẹ. Vì vậy, ngay lúc này em cần phải tự vực mình đứng dậy chứ không phải “gục ngã”. Em gục ngã rồi, vậy con nhỏ biết bấu víu vào đâu?
Có thể, chính vì tình yêu em dành cho chồng nhiều nên mới cảm thấy đau khổ và thất vọng như vậy. Có thể, những đau đớn này đã chạm ngưỡng chịu đựng nơi em. Có nhiều gia đình cũng rơi vào hoàn cành như em và họ cũng đã tha thứ vì con cái, vì hạnh phúc gia đình, cũng vì tình yêu mà họ dành cho chồng nữa. Không ít người rơi vào hoàn cảnh trớ trêu hơn là có vợ/ chồng ngoại tình hết lần này đến lần khác; hứa thay đổi nhưng lại “đâu vào đấy”; cũng có những người ngoại tình 1 lần và bị bắt được thì đến già không dám có lần hai. Đó là vô vàn màu sắc của cuộc sống. “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”. Không có mối quan hệ nào không xuất hiện mâu thuẫn, giận hờn, thậm chí là đôi lần vấp ngã em ạ.
Em à! Những gì xảy ra thì có đau đớn thêm đến mấy cũng không thay đổi gì nữa. Hiện tại, chồng em đã đi làm xa, đây cũng là khoảng thời gian để cả hai có thể bình tâm hơn suy nghĩ về mối quan hệ này. Anh ấy cũng có thời gian suy nghĩ về những sai lầm của mình và cần thay dổi, dứt khoát hẳn ra sao để xứng đáng với sự tha thứ. Còn về phía em, em hãy cân nhắc suy nghĩ tình cảm của mình với chồng ra sao, nếu lựa chọn ly hôn các con sẽ như thế nào? Liệu sau này khi hai em vẫn còn trẻ thì có đi bước nữa hay không? Con cái lại chịu cảnh bố này, mẹ khác, “con anh, con em, con chúng ta” như thế nào. Rồi cả hai bên gia đình sẽ ra sao?... Có quá nhiều câu hỏi được đặt ra và khi em trả lời hết những nghi vấn đó cũng là lúc em có thể đưa ra quyết định cho cuộc hôn nhân này.
Tiếp tục hay dừng lại đều phụ thuộc vào quyết định nơi em. Nếu khi em cho cả hai vợ chồng, con cái một cơ hội đoàn tụ thì cũng nên cân nhắc đến việc đã tha thứ là không nhắc lại, không phải mỗi lần có mâu thuẫn lại đem ra để “đay nghiến, chì chiết” nhau. Làm như vậy thì không được gọi là tha thứ mà là dằn vặt nhau. Khi đó, con cái và chính cả gia đình em đều sẽ không hạnh phúc. Hơn nữa, tha thứ cho chồng cũng là cách em tự tha thứ cho bản thân mình, để không phải bắt mình chịu đau đớn vì lỗi lầm của chồng mình nữa. Còn nếu như em cảm thấy không thể chấp nhận được thì việc em dừng lại cũng không có gì là quá đáng cả. Làm sao để bản thân em cảm thấy không hối tiếc về sau nghĩa là em đã làm đúng. Hy vọng từ chia sẻ của chương trình, em có thể có quyết định sáng suốt nhất cho hôn nhân của mình!
Chúc em sức khỏe và sớm vượt qua khó khăn này!