
Vợ chồng mà như sống “tạm”
Gần 6 năm chung sống và vợ chồng tôi vẫn cứ như người xa lạ, của anh anh dùng, của tôi tôi dùng. Chồng chẳng bao giờ cho tôi chạm vào đồ đạc của anh.
Mọi thứ từ đồ cá nhâ, đến tiền bạc anh đề phân chia rạch ròi với tôi, cứ hễ vợ động vào thứ gì của anh là anh quát mắng, cáu gắt.
Có lần, thấy bàn làm việc của anh quá bừa bộn, tôi dọn cho anh, thì đúng lúc anh về, chẳng hiểu sao chồng tôi xồn xồn chạy vào đẩy tôi ra rồi quạt tháo “ai cho cô động vào bàn làm việc của tôi, biết cái gì đó mà dọn, xếp tài liệu linh tinh thì làm sao tôi tìm được”, chồng chẳng cho tôi cơ hội để giải thích lấy một câu.
Còn chưa hết, hôm đấy vì tôi đang cần dùng máy tính để mở cái mail, nhưng do máy tính tôi để ở cơ quan không mang về. Vì chồng không có ở nhà nên tôi định bụng, mượn máy tính của chồng để checkmail do có việc quan trọng, vì trước đây thỉnh thoảng tôi vẫn mượn máy tính của chồng khi ở nhà để dùng, tôi chưa kịp mở máy tính ra thì anh đã bước vào gấp máy lại, rồi lại đay nghiến vợ “tôi đã nói cô không được động vào đồ của tôi cơ mà, có biết trong này có bao nhiêu thứ quan trọng không? Lỡ cô làm mất thì sao?”. Những lúc như thế tôi ức chế vô cùng, muốn bật khóc lên mà không biết phải làm như nào?
Dù đã chung sống với nhau gần chục năm, nhưng chuyện tiền bạc vợ chồng tôi phân chia khá rạch ròi, ngay từ những ngày mới cưới, anh đã tuyên bố với tôi “tuy là vợ chồng nhưng tài chính độc lập”. Anh sẽ đưa tiền để tôi nuôi con, gửi về cho bố mẹ, và lo những việc lớn trong nhà, còn tiền lương của tôi để chi tiêu sinh hoạt và ăn uống thường ngày…
Đã thế ngay cả các mối quan hệ gia đình hai bên nội ngoại anh cũng phân định rõ ràng, việc nhà cô cô tự lo, còn việc nhà tôi tôi giải quyết, đến ngày lễ tết, anh chỉ thường sắm sành quà tết cho bên gia đình anh, còn gia đình tôi thì “tự cô lo lấy”. Nhiều lúc tôi thấy tủi thân vô cùng, vì chẳng bao giờ anh quan tâm tới gia đình nhà vợ, chứ chưa nói gì đến chuyện mua cái này cái nọ biếu bố mẹ vợ.
Trước đây khi yêu cứ nghĩ bản tính anh hay phân chia cũng để hỗ trợ nhau trong cuộc sống, ai có ngờ đâu mọi việc ngày càng tệ hại khiến tôi thấy không biết mình đang có chồng hay đang độc thân nữa.
Bao nhiêu năm chung sống với nhau mà tôi cứ ngỡ như vợ chồng chúng tôi chỉ là “góp gạo thổi cơm chung”, cho đỡ tốn kém chứ không phải là một gia đình. Mỗi lần anh phân chia của vợ của chồng mà tôi thấy tủi thân và chạnh lòng vô cùng. Tôi và anh giống như người xa lạ, chỉ là ở chung dưới một mái nhà, có một đứa con chung, ngoài ra chẳng có gì liên quan đến nhau cả. Thế nhưng nếu tôi kêu ca với bất kỳ ai từ bố mẹ, anh chị em cho đến bạn bè thân để thà sống một mình còn hơn có người chồng như vậy thì mọi người đều nói tôi "sướng không biết đằng sướng", chồng chỉnh chu, không rượu chè cờ bạc, trai gái...vậy còn đòi hỏi gì nữa. Quả thực muốn sống cuộc sống là của chính mình sao lại khó khăn đến vậy???