Vợ hay góp nhặt khiếm khuyết của người khác cho đến lúc nhiều mới "đốt" một lần...
Em chào các anh chị chuyên gia tư vấn!
Năm nay em 35 tuổi, vợ em 33 tuổi đã kết hôn vào đầu năm 2017. Trong thời gian cưới nhau đến nay cũng đã hơn một năm, chúng em có những niềm vui lẫn nỗi buồn. Niềm vui là vợ chồng em đã có con, ông bà nội ngoại có cháu để bồng bế. Nhưng cũng gặp phải những nổi buồn không mong muốn đó là sau khi vợ chồng em cưới nhau được khoảng bảy tháng thì cha em bị xuất huyết tiêu hóa và còn phát hiện bị ung thư phổi và đã mất sau bốn tháng chữa trị. Đó là tổn thương lớn nhất về tinh thần của gia đình em từ trước đến nay.
Nổi buồn không dừng lại ở đó, sau khi cha em mất được một tháng thì vợ em giận dữ em đến nay đã hơn ba tháng mà tình hình cũng không khả quan hơn tý nào cả, mặc dầu em đã làm lành, đã nhún nhường, em cũng vui vẻ và thỉnh thoảng em cũng đến thăm gia đình cha mẹ, cô dì, chú bác anh em nhà vợ, luôn thể hiện là một người cao thượng chứ không phải vì chuyện vợ chồng mà đối xử không hay với gia đình bên ngoại.
Trước tết em có nhắn tin cho vợ em “hôm nay công ty anh tổ chức làm tất niên và anh uống hơi phê tý. Anh xin lỗi vợ yêu nhé, năm qua anh có điều gì đó làm em giận, làm em không vui thì cũng mong vợ yêu bỏ qua cho anh nhé. Anh có lỗi với vợ yêu nhiều quá. Chúng ta phải sống và hy sinh cho đứa con thân yêu em nhé”. Thế mà về tết vợ em cũng không nói chuyên với em, có nói thì cũng chỉ nói khi em làm sai điều gì đó và vợ em lại nói gắt gỏng thậm chí là trước mặt gia đình em. Nhưng em vẫn cố nín và gia đình em vẫn không nói gì cả mà chỉ muốn vợ chồng em tự giải quyết chứ giờ mà gia đình em nói thì vợ em lại bảo là người nhà em bênh vực em.
Hồi đầu tháng ba vừa qua vợ em từ nhà nội lên nhà ngoại để ở vì làm việc ở quê ngoại. Vợ em đã gọi em lại và trách mắng em cũng chỉ vì:
Thứ nhất, em không đồng ý ở trong vườn cha mẹ vợ bởi em không thích ở rể và gia đình em cũng không ai cho phép em làm điều đó cả (cha mẹ vợ từng nói với em là ông bà không nhau và không hài lòng với anh trai và chị dâu vợ, anh chị đang ở trong nhà nên em càng không muốn ở trong vườn đó).
Thứ hai, em làm khai sinh và nhập khẩu cho con em vào nhà em mà không nhập khẩu cho cháu vào nhà vợ. Em cũng chưa xác định sau này em ở đâu vì trước mắt thì vợ chồng em cũng chưa có tiền, hiện giờ em đang làm cho một công ty tư nhân cùng huyện với vợ em, còn vợ em thì làm giáo viên.
Thứ ba, vợ em giận em vì em đi làm thủ tục bán khoán cháu vào đền cho dễ nuôi theo quan niệm của nhiều người nhưng em quên nói cho vợ, cũng giống như cha mẹ vợ (dân tộc thái) làm vía cho cháu nhưng không nói cho em biết, mặc dầu em cũng không thích việc làm đó của cha mẹ vợ nhưng vì em tôn trọn phong tục tập quán của người khác và cũng không muốn làm mất tình cảm vợ chồng, tình cảm của con rể với cha mẹ vợ nên em không nói. Chẳng nhẽ ông bà ngoại có quyền làm cho cháu mà cha lại không có quyền làm cho con đúng không các anh chị?.
Thứ tư, vợ em trách em về việc em không thích tiêu cực, tham nhũng,…em không thể chấp nhận cái thói ăn mồ hôi, nước mắt của người khác được anh chị ạ, em muốn mọi cái đều phải do công sức của mình tạo nên chứ không thể làm những việc phi pháp.
Thứ năm, vợ em trách em về việc em không cho con em gọi từ “bố” mà chỉ được phép gọi là “cha”. Vợ em nói con sau này gọi “bố” chứ không gọi “cha” hay “ba” gì cả, tại sao vợ em lại nói với chồng như là nói với cấp dưới hay người giúp việc như thế được. Em không cho con em gọi từ “bố” vì bản than em gọi từ “cha” và em biết trong tiếng Việt từ “cha” là từ phổ thông, là từ chung nhất và là từ được sử dụng trong các văn bản pháp lý của Nhà nước, trong ca dao tục ngữ, trong thư pháp, trong Phật giáo, Khổng giáo, Thiên Chúa giáo cũng chỉ sử dụng duy nhất từ cha; Trong âm nhạc thì các bài hát chủ yếu vẫn sử dụng từ “cha”. Nếu em bỏ từ “cha” đòng nghĩa với việc em bỏ từ phổ thông, từ chung nhất của đất nước và cũng là từ theo địa phương em. Thực sự là em không thích từ “bố”.
Thứ sáu, vợ em giận em về chuyện tiền bạc, trước giờ công việc em cũng không ổn định lắm mới được vài năm gần đây là tạm ổn nhưng thu nhập của em cũng không phải là cao. Khi cưới vợ gia đình em cũng không hỗ trợ cho em được nhiều vì gia đình em cũng thuộc loại hoàn cảnh với lại khi hai vợ chồng cưới nhau được thời gian ngắn thì cha em bệnh tật và mất mặc dầu em cũng không hỗ trợ được nhiều nhưng em chạy đi chạy lại nhiều nên thu nhập em cũng vì thế mà giảm đi rất nhiều và cũng còn nhiều việc khác phải chi tiêu nữa không phải cái gì cũng có thể nhớ hết và liệt kê ra được.
Em cũng khổ tâm lắm, cảm thấy mình còn thiếu trách nhiệm khi không làm được nhiều tiền để lo cho vợ con và em cũng cảm thấy mình là đứa con bất hiếu vì chưa làm tròn bổn phận của một người con với cha mình. Mặc dầu đến nay em cũng chưa một lần chích hút ma túy, chưa hút thuốc lào, thuốc lá, chưa đánh bài bạc, lô đề, chưa cá độ bóng đá, không bồ bịch, không nghiện rượu bia (chỉ khi có công việc không thể chối được em mới uống), chưa đập đánh, chửi mắng vợ, chưa xúc phạm gia đình nhà vợ, chưa ghen vợ, chưa gây gỗ đánh nhau.
Trước khi ngỏ lời yêu vợ, em đã nói ra gần như tất cả về bản thân và gia đình em như anh không khỏe mạnh, không thông minh, không có khả năng làm ra nhiều tiền như những người khác, công việc của anh thì không ổn định vì anh làm công ty tư nhân chứ không phải là công chức Nhà nước nhưng anh sẽ cố gắng hết khả năng và luôn luôn hy vọng về một tương lai tốt đẹp, em cũng đã nói với vợ em là gia đình anh nghèo.
Em còn xin phép cha mẹ cô ấy để đưa cô ấy về nhà em chơi, mục đích chính của em là để cô ấy tìm hiểu về gia cảnh nhà em. Sau khi đưa cô ấy về nhà chơi một thời gian em mới ngỏ lời yêu (trước khi ngỏ lời yêu, em đã ra bệnh viện phụ sản trung ương để kiểm tra về khả năng làm cha của em sau này. Em không muốn vì mình mà làm khổ đến người khác nên kiểm tra trước cho chắc ăn).
Em cảm thấy rất ngại với gia đình em vì vợ em mặc dầu là một người giáo viên, đã lớn tuổi rồi nhưng nhận thức còn rất kém về vị trí của một người làm dâu, làm vợ. Em không phải là nói xấu vợ mình nhưng em nói ra để các anh, các chị hiểu hơn để chia sẻ với em dễ hơn. Khi mới về nhà chồng mà vợ em khi nào cũng dậy muộn nhất nhà, có nhiều hôm mẹ em còn nói nhỏ với em là con thức vợ dậy đánh răng rửa mặt mà ăn cơm.
Sau khi hết thời gian nghỉ cưới vợ chồng em lại tiếp tục lên phòng trọ ở quê vợ để ở và em đã nói với vợ em “nhiều người sau khi cưới, con dâu phải làm dâu và ở nhà chồng hoặc ở gần nhà chồng, vì thế thông qua tiếp xúc gặp gỡ nhau nhiều sẽ nảy sinh tình cảm giữa gia gia đình nhà chồng với con dâu và ngược lại còn vợ chồng mình thì ở xa và cũng không thường xuyên về nhà nội được nên em thỉnh thoảng gọi điện về cho cha mẹ, anh chị,…để thể hiện sự quan tâm cũng như giúp phát sinh tình cảm giữa em và gia đình bên nội nhưng ít khi vợ em gọi về cho cha mẹ em, còn anh trai và chị dâu em gọi cho vợ em, vợ em thì chưa bao giờ gọi cho họ cả.
Em cũng đã nói với vợ em là chị dâu ở quê cũng là con dâu, em cũng là con dâu, mọi công việc về thời gian cũng như tiền bạc anh chị đã vất vả lo cho gia đình nhiều nên những lúc gia đình có công việc thì em gọi về nói chuyện với chị và nói vì điều kiện em ở xa không về để cùng chị lo công việc được, có gì đó mong chị hiểu, thông cảm và làm giúp em. Em đã nói với vợ rất nhẹ nhàng như vậy nhưng vợ em cũng không nói; vừa rồi sau một thời gian ở bên nhà nội và đã chuyển lên nhà ngoại ở để hôm sau đi làm. Lẽ ra trước khi đi thì cũng phải biết xin phép mẹ chồng một câu đường này vợ em tự ý đi vậy không nói năng gì cả và cũng không xin phép chồng nữa. Thực sự là em cảm thấy rất ngại với gia đình em mặc dầu gia đình em rất thoải mái và chưa một lần trách móc vợ em.
Em đả bỏ qua cho quá khứ của vợ em về chuyện tình cảm lẫn chuyện tiền bạc. Khi yêu nhau vợ em cũng chẳng nói rõ cho em biết về số nợ mà cô ấy đã vay ngân hàng từ trước, sau khi cưới nhau được bốn tháng em mới biết cụ thể là vợ em còn nợ ngân hàng gần hai trăm triệu và hàng tháng trừ vào tiền lương, mỗi tháng chỉ nhận về một triệu đồng nữa.
Em đã cảm thông và xem như đó là một khoản nợ chung của cả hai vợ chồng và cả hai đều phải có trách nhiệm để cùng nhau trả số tiền nợ đó. Thế nhưng vợ em còn không hiểu mà còn trách em về chuyện tiền bạc như em đã nói ở trên. Em là người hay lo và sẵn sang chia sẻ việc nhà với vợ, em nghĩ làm như vậy thì trước tiên là giảm bớt công việc cho vợ và cũng làm cho vợ chồng them gần gủi và gắn bó với nhau hơn, tình cảm hơn nhưng rất tiếc là em gặp phải một người vợ như vậy.
Xin các anh chị cho em lời khuyên giờ em nên giải quyết vấn đề như thế nào khi vợ em là người hay giận giữ, ương bướng bất cần hay thù dai ghét lâu, hay đăng những nội dung hoặc bài viết lên mạng xã hội làm cho người khác khi đọc sẽ hiểu được chuyện của bản thân hay chuyện vợ chồng (em đã từng góp ý với vợ, em có chuyện gì thì em cứ tâm sự với người thân hoặc bạn bè, những người mà mình thực sự tin tưởng và họ có thể giúp đỡ mình chứ em đăng lên facebook như vậy thì củng không có ý nghĩa gì cả mà còn bị người khác đánh giá không tốt về mình), vợ em là người hay hiểu sai ý của người khác, hay suy đoán theo chiều hướng tiêu cực chứ không phải là tích cực.
Vợ em là người hay góp nhặt những khiếm khuyết của người khác cho đến lúc nhiều mới nói ra một lần cứ như là góp nhặt rác đến lúc nhiều mới đốt một lần vậy. Giờ em có nên nói cho vợ em biết là em đã bỏ qua cho quá khứ của vợ em không để vợ em hiểu về tính bao dung và lòng vị tha của em để vợ em suy nghĩ lại và có thể thay đổi những suy nghĩ (em đã biết chắc chắn về quá khứ của vợ em)?
Em có nên nói với người nhà em lên nhà cha mẹ vợ để nói chuyện và giải quyết vấn đề không? Em đã nói với chị gái vợ và chị ấy đã góp ý nhưng vợ em vẫn không nghe. Mong được các anh chị giúp đỡ và cho em một lời khuyên để em sớm được tháo gỡ nổi buồn từ hơn ba tháng nay.
Chào em!
Qua lá thư dài của em, tôi cảm nhận được trong em có rất nhiều nỗi niềm, sự trăn trở xung quanh mâu thuẫn vợ chồng, cách hành xử và thái độ của vợ trong cuộc sống chung. Là một người chồng hết mực yêu thương, lo cho gia đình em đang bế tắc và không biết phải giải quyết ra sao. Cửa sổ tình yêu cùng trao đổi với em những băn khoăn này, em nhé!
Thường thì giai đoạn đầu sau khi kết hôn sẽ tương đối khó khăn với mọi cặp đôi, đó là sự thích ứng, hòa hợp giữa hai cái tôi, hai con người từ hai nền văn hóa khác nhau. Sẽ không tránh khỏi những mâu thuẫn, hiểu lầm nhưng hơn cả sau đó là sự thấu hiểu, sự chấp nhận vì mục tiêu cao nhất là cùng xây dựng gia đình êm ấm, hạnh phúc. Có lẽ hai vợ chồng em cũng đang loay hoay trong chính sự khác biệt trong quan điểm, cách sống mà chưa tìm được điểm chung.
Trước hết là ở vợ, là người phụ nữ bản thân cô ấy cũng luôn mong những điều tốt đẹp sẽ đến với gia đình của mình vì thế trong những mâu thuẫn, khúc mắc mà vợ nói ra với em có lẽ cũng không ngoài mục đích đó. Về sáu lý do vợ nói ra và thể hiện sự khó chịu không hài lòng về em, bản thân em có suy nghĩ như thế nào? Để phân định ai đúng ai sai có lẽ là điều không thể vì chỉ khi chúng ta đặt mình vào vị trí của đối phương mới có thể hiểu được mong muốn, cảm xúc và vì sao họ lại cảm thấy khó chịu.
Ngay như với việc cô ấy muốn em đồng ý ở vườn của cha mẹ. Có thể do tâm lý không muốn ở rể khiến bạn có quyết định như vậy, tuy nhiên với vợ thì lại là cơ hội để cô ấy được ở gần bố mẹ, không phải lo gánh nặng về việc ở thuê, hai vợ chồng cũng sớm ổn định. Vì thế việc trao đổi, thuyết phục, nhường nhịn nhau là điều cần thiết để hai người hiểu nhau hơn. Sự việc em bán khoán hay nhập khẩu con vào nhà em cũng cần có sự bàn bạc, thống nhất để hai vợ chồng có sự thoải mái. Còn về sở thích, sở ghét của mỗi người đó là quan điểm sống, cần học cách tôn trọng. Cô ấy có thể muốn em là người nhạy bén với thời cuộc để lo cho gia đình cuộc sống tốt hơn còn cách sống ra sao vẫn là lựa chọn từ em.
Qua những gì em chia sẻ tôi cảm nhận hai em đều có cái tôi khá lớn, mỗi người đều cố gắng bảo vệ quan điểm chính kiến của mình. Ngay như việc em muốn con gọi là “cha” còn vợ em muốn gọi là “bố”, điều đó là quan điểm cá nhân của em và một phần là do địa phương em như vậy. Tuy nhiên nếu nhìn ở khía cạnh tích cực, cởi mở thì nó chỉ là cách xưng hô, em hoàn toàn có thể linh hoạt, không cần quá bảo thủ, nhất nhất phải gọi là cha, từ đó hai vợ chồng cũng đỡ căng thẳng chỉ vì một chuyện rất nhỏ.
Với những điều vợ nói ra cũng cho thấy cô ấy cũng dồn nén và đến lúc nói ra là những điều không hài lòng về em. Bản thân em cũng cần thẳng thắn nhìn lại bản thân, có thể em yêu chiều, thương yêu vợ con tuy nhiên cũng cần cố gắng hiểu hơn về cô ấy, đặt mình ở vị trí của vợ để cảm thông, thấu hiểu người bạn đời của mình. Nhân vô thập toàn, con người chẳng ai hoàn hảo và vợ em cũng vậy. Để tác động thay đổi đến một người cần có sự nỗ lực, kiên trì và cách trao đổi tích cực, phù hợp. Thay vì luôn nhìn vào những điểm còn hạn chế thiếu sót để phàn nàn, trách cứ thì cũng cần nhìn ở cả điểm tốt, tích cực của vợ. Trong trao đổi cũng cần khéo léo “khen trước chê sau” để đối phương tiếp nhận một cách nhẹ nhàng, cảm thấy mình được ghi nhận, tôn trọng.
Về băn khoăn của em trong việc có nên nhờ gia đình em xuống nhà để nói chuyện, để tác động? Điều này em cần cân nhắc kỹ lưỡng. Người xưa có câu “vợ chồng đóng cửa bảo nhau” trước hết việc mâu thuẫn vợ chồng cần có sự bàn bạc, trao đổi, có thời gian để đối phương suy nghĩ, nhìn nhận. Việc tham gia của bố mẹ cũng dễ khiến cho vợ cảm thấy buồn phiền, áp lực. Vì thế em nghĩ sao khi sẽ nhẹ nhàng trao đổi, thuyết phục vợ trên phương diện thấu hiểu và tôn trọng cô ấy? Bên cạnh đó chính em cũng có thể chủ động nói chuyện và nhờ những người thân của cô ấy tác động, khuyên nhủ. Điều gì cũng cần có thời gian và không thể nhanh chóng làm thay đổi mọi thứ. Về phía việc bạn biết quá khứ nợ nần, nói ra hay không tùy thuộc ở mong muốn của em. Nếu em thấy việc nói ra để lòng mình thanh thản, để vợ hiểu hơn về tình cảm, sự vị tha của bản thân dành cho cô ấy thì em có thể chia sẻ. Điều cốt yếu không phải ai hơn ai, ai thắng ai mà là chia sẻ để hai người hiểu nhau hơn.
Những căng thẳng trong hôn nhân giống như việc chúng ta thanh lọc một cốc nước đang vấy đục. Điều duy nhất để nó trong lại đó là rót thật nhiều yêu thương. Hãy cứ kiên trì quan tâm, yêu thương, chăm sóc vợ bằng sự vị tha, sự thấu hiểu với hi vọng người bạn đời sẽ thay đổi.
Hi vọng những chia sẻ của chương trình hữu ích với em. Nếu còn bất cứ băn khoăn nào em có thể tiếp tục gửi thư đến cho chương trình chúng tôi sẽ lắng nghe và chia sẻ cùng em.
Chúc hai vợ chồng sớm làm lành và có cuộc một cuộc hôn nhân hạnh phúc!