
Vợ mới phân biệt con anh con tôi
Trước lúc cưới cô ấy rất thương yêu con tôi, nhưng khi về sống chung vợ lại đối xử phân biệt con anh, con tôi.
Tôi và vợ đến với nhau khi cả hai đã từng đổ vỡ trong hôn nhân, khi về sống chung tôi và cô ấy đều có con riêng. Cuộc sống vợ chồng tôi chẳng thiếu thốn gì, nhưng dù chỉ mới cưới được mấy tháng mà đã “cơm không lành canh không ngọt” rồi.
Mâu thuẫn của chúng tôi cũng chỉ xoay quanh chuyện con cái, vợ tôi lúc nào cũng đối xử phân biệt, giữa con tôi và con cô ấy. Trước đây khi đang tìm hiểu nhau, vợ tôi tỏ ra quan tâm và yêu thương con tôi chẳng khác gì con cô ấy, cũng chính vì thế mà tôi mới quyết định cưới cô ấy về làm vợ. Vì tôi cũng nghĩ con mình đã không được sống với mẹ đẻ thì ít nhất cũng có một người mẹ thay thế yêu thương và chăm sóc nó tử tế.
Con tôi là con gái, còn con cô ấy là con trai, nhỏ hơn con tôi hai tuổi. Đối với tôi con cô ấy cũng như con mình, dù vẫn có một khoảng cách nhỏ, nhưng tôi luôn yêu thương và đối xử công bằng với cháu. Thế nhưng vợ tôi thì ngược lại, cái gì cô ấy cũng tị nạnh, và chăm chút con riêng cô ấy chi toàn hơn, mỗi lần tôi không có nhà là y như rằng cô ấy quát mắng con bé.
Đã hơn một lần tôi góp ý nhẹ nhàng với cô ấy, nhưng vợ tôi cãi lại, bảo con bé lớn rồi, có thể tự lo cho bản thân mình (con gái tôi 7 tuổi), thế mà cái gì cũng đi tị nạnh với em rồi về mách bố. Mỗi lần họp phụ huỳnh, tôi bận nhờ cô ấy đi họp thay, nhưng cô ấy chẳng ngần ngại nói với tôi “con anh thì anh đi đi chứ sao lại bảo em đi ??”, tôi thực sự ngạc nhiên và sốc khi nghe vợ nói câu đó.
Dù không nói ra, nhưng tôi luôn để ý việc cô ấy sắm sửa cho hai đứa trẻ, lúc nào con cô ấy cũng là những thứ tốt đẹp, còn đồ con gái tôi chỉ là những thứ bình dân. Tôi nhắc nhở cô ấy thì cô ấy bảo, nó còn có mẹ nó lo chứ con cô ấy thì không ai lo cho cả.
Tôi biết việc rèn luyện cho con tính tự lập và làm công việc nhà là rất tốt, nhưng con bé còn rất nhỏ, vậy mà cô ấy đã bắt nó phải làm những việc trong nhà như lâu dọn nhà cửa. Đã có lần tôi nhìn thấy con bé khóc, nhưng khi tôi hỏi thì nó không trả lời. Từ ngày tôi và vợ trước ly dị, con gái tôi sống khép kín hơn, cháu ít nói và buồn nhiều hơn. Cũng vì công việc bận rộn nên tôi chẳng có thời gian chăm lo nhiều cho con, mọi việc đều nhờ người vợ kế làm thay.
Nhưng có vẻ như cô ấy đã thay đổi thái độ hoàn toàn với con tôi từ khi chúng tôi lấy nhau. Đành rằng là mẹ kế con chồng thì vẫn có những khoảng cách nhất định, nhưng tôi thấy vợ mình ngày càng một quá đáng và bất công khi đối xử với con bé như vậy.
Vì đã một lần đổ vỡ nên đối với tôi gia đình bây giờ rât quan trọng, nhưng tôi cũng không muốn để con gái mình phải sống chịu thiệt thòi và tổn thương hơn nữa vậy mà con tôi đang phải sống trong cảnh "mấy đời bánh đúc có xương....