Vợ quá đảm đang nên chồng không phải làm việc.
Em chào anh/chị! Em năm nay 29 tuổi, chồng em 33 tuổi và có một bé gái 4 tuổi. Hai vợ chồng em cùng nhau mở công ty nhỏ buôn bán máy xây dựng. Đặc thù công việc bên em cần kỹ thuật và chồng em đảm trách việc đó, còn em lo bán hàng, sổ sách. Phân công công việc là như thế nhưng hầu như mọi việc em đều phải chu toàn hết.
Anh làm nhưng không tập trung công việc, không nhớ việc này đã xử lý chưa, em hỏi thì anh cũng không biết. Chồng em chỉ chú tâm đi tham gia công việc Giáo hội (chúng em theo đạo thiên chúa) và gặp bạn bè. Em đã nhiều lần góp ý nhưng anh chỉ nghe rồi không thực hiện. Anh lúc nào cũng cư xử như việc anh đi ra ngoài, em ở nhà lo công việc là đương nhiên. Anh thích đi là đi không quan tâm việc nhà nhiều hay ít, mặc kệ em nhiều việc hay ít.
Nhiều lần em nghĩ người ta lấy chồng thì được chồng lo kinh tế còn mình thì việc gì cũng tới tay. Ban ngày làm việc, buổi tối 1 mình em lo nhà cửa, con cái còn anh chỉ ngồi xem phim không hề giúp em bất cứ việc gì. Hôm nào em trách anh thì anh mới đụng tay chân phụ phơi quần áo. Rồi hôm sau anh lại mặc kệ em. Em cảm thấy anh coi em như bà nội trợ ở nhà. Mặc dù làm việc nhưng là tư nhân nên cũng coi như ở nhà.
Em tốt nghiệp trường đại học kinh tế còn anh trường đại học công nghiệp. Về công việc và kinh tế của chúng em thì cũng tạm không quá khó khăn. Em muốn đi xin việc văn phòng công ty nào đó để được gặp gỡ, giao lưu và có cơ hội phát triển bản thân. Vấn đề nếu em không làm việc cùng chồng nữa thì em sợ công việc của hiện tại của chúng em sẽ bể vì từ trước tới nay việc to nhỏ cũng đến tay em. Mà kinh tế thì bố mẹ đẻ em đang cho chúng em vay 1 khoản tiển lớn, nếu em không làm em sợ gánh nặng này bố mẹ em phải lo.
Em xin nói rõ hơn vì hồi mới cưới gia đình anh và bản thân anh cũng không có kinh tế. Bố mẹ em lo chủ yếu cho 2 vợ chồng em lập nghiệp. Trong công việc kẹt tiền anh biết nhưng cũng không lo vay mượn ai rồi em lại phải mượn bố mẹ em. Em cảm thấy anh không tự lực cánh sinh mà chỉ thích dựa vào bố mẹ em (bố mẹ em kinh doanh cũng khá).
Điều em băn khoăn nữa là việc chăm sóc con cái, gia đình không chu toàn nếu em ra ngoài làm như em làm việc ở nhà. Em đang băn khoăn nên ra ngoài làm để gặp gỡ phát triển chứ không phải từ sáng tới tối lo việc trong nhà không 1 bạn bè, đồng nghiệp và để anh phải coi trọng em, không coi em như 1 bà nội trợ. Khi em ra ngoài làm thì anh cũng phải chú tâm công việc, giúp đỡ việc nhà với em. Hay em nên tiếp tục làm việc tại nhà, nếu làm việc tại nhà mà anh không quan tâm công việc, không coi trọng em thì em chắc không làm nổi. Em rất mong nhận được tư vấn của anh chị. Em cám ơn!
Em thân mến!
Theo như em chia sẻ, ngay từ khi vợ chồng em mới cưới nhau, bố mẹ em đã lo lắng, hỗ trợ cho hai vợ chồng rất nhiều, cho vay một số vốn lớn để lập nghiệp và luôn hỗ trợ hết mình mỗi khi hai vợ chồng cần giúp đỡ. Trong đời sống vợ chồng, bạn cũng rất đảm đang, có thể lo toan, đảm đương từ việc làm ăn, kinh tế đến việc chăm sóc con cái, nhà cửa... Như vậy là những vấn đề từ lớn đến bé trong gia đình đã được em và ông bà ngoại lo hết rồi, anh ấy còn có gì để mà phải lo nữa? Nói cách khác, rất có thể việc em cứ cố gắng gồng mình lên để nhường nhịn, lo toan cho gia đình hoặc sự hỗ trợ quá tích cực của ông bà ngoại đã khiến chồng em nảy sinh tư tưởng dựa dẫm, ỷ lại, vô trách nhiệm với gia đình.
Đặt giả thiết ngược lại, nếu như ngay từ đầu, vợ chồng em tự lực cánh sinh, cùng nhau cố gắng làm lụng, vợ chồng đi lên từ hai bàn tay trắng thì có lẽ sẽ rất khó khăn, vất vả. Nhưng vì phải lao động mệt nhọc, phải suy nghĩ, trăn trở, phải nỗ lực hết mình... thì người ta mới biết quý trọng những gì mình làm ra, mới phát huy hết trách nhiệm, khả năng của bản thân. Vợ chồng phải cùng nhau vượt qua khó khăn, gian nan mới biết yêu thương, cảm thông, gắn bó với nhau.
Không khi nào là muộn cả, ngay từ bây giờ, nếu như em muốn chồng có trách nhiệm hơn với gia đình, vợ con, em nên hạn chế nhận sự giúp đỡ của ông bà ngoại, trao đổi với chồng cần tìm cách giảm bớt những khoản vay mượn của ông bà bằng cách tích góp nhiều hơn, tiết chế sự "đảm đang" của bản thân mình, có thể tỏ ra "yếu đuối" khi cần thiết để yêu cầu chồng thể hiện vai trò trụ cột nhiều hơn của bản thân với gia đình. Trong một thời gian dài thoái thác công việc cho vợ, giờ đây để anh ấy từ bỏ được suy nghĩ, thói quen ỷ lại, trở thành người có trách nhiệm, biết làm ăn, lo toan thì có lẽ là điều rất khó, cần có sự kiên trì, khéo léo của em trong việc động viên, khuyến khích khi anh ấy làm tốt, kiên trì hướng dẫn khi anh ấy làm chưa tốt...
Về vấn đề em có nên để công việc kinh doanh của gia đình cho chồng làm, còn mình thì ra ngoài làm hay không? Dù là công việc kinh doanh riêng (mở công ty riêng) hay ra ngoài làm đều có những cơ hội cũng như những khó khăn nhất định. Điều đó tùy thuộc vào mục đích, mong muốn cũng như hoàn cảnh cụ thể của từng người. Chương trình không nắm rõ những vấn đề đó nên không thể tư vấn cụ thể vấn đề này cho em được. Em hãy suy nghĩ kĩ, bàn bạc với chồng để thống nhất ý kiến để đưa ra quyết định phù hợp nhé.
Tin rằng với tình yêu thương, sự khéo léo của em, chồng em sẽ nhận ra những vất vả của vợ cũng như vai trò trách nhiệm của mình với gia đình, cùng em "chung lưng đấu cật", xây dựng gia đình ngày càng hạnh phúc, no ấm.
Thân chào em!