Xin lỗi chồng, con trai mới sinh không phải là con anh.
Xin chào chuyên gia.
Em đã kết hôn có 2 con gái. Em mới sinh cháu thứ 3 là con trai nhưng không phải là con của chồng em. Và chồng em không biết chuyện này, anh ta vẫn nghĩ đây là con mình. Bây giờ em rất mệt mỏi với chuyện này thật sự em không muốn con trai em gọi người đó là bố. Vì khi cưới em đã bị gia đình nhà chồng phản đối nhưng chồng em quyết tâm lấy, khi cưới về em không được gia đình chồng coi trọng vì không có việc làm. Chồng em dường như cũng thay đổi tính nết hay rượu chè rồi chửi bới, sỉ nhục, coi thuờng em và gia đình nhà em. Cũng theo đó tình cảm của em cũng không còn nhưng vì con vì gia đình nên vẫn cố gắng sống.
Chán với cảnh ngửa tay xin tiền chồng em quyểt tâm gửi con đi làm. Rồi em quen anh ấy. Em cũng chỉ nghĩ là bạn bình thường như bao người khác nhưng sau nhiều lần tiếp xúc en nhận ra tình cảm em dành cho anh ấy nhiều hơn một người bạn bình thường vì anh ấy rất hiền hòa chu đáo và quan tâm đến em.
Em đã giấu anh ấy về chuyện gia đình và mọi chuyện đã đi quá xa khi em biết mình có thai. Em đã vô cùng đau khổ và dằn vặt nên giữ hay bỏ đứa bé. Em quyết định nói với anh ấy về cái thai nhưng sẽ quyết định bỏ. Anh ấy đã cầu xin em đừng bỏ con. Tội nghiệp. Em phần vì yếu lòng phần vì thương con nên đã giữ lại đúng hay sai thì cũng là 1sinh mạng, em không đành lòng bỏ con mình.
Anh ấy chưa bao giờ nói nặng 1 câu nào với em. Luôn tận tâm chăm sóc mẹ con em dù là điều nhỏ nhất từng bữa cơm từng viên thuốc từng giấc ngủ. Anh ấy luôn sợ em buồn em khóc sẽ ảnh huởng đến con. Đưa em đi tất cả những nơi em muốn đến. Lúc nào cũng luôn bên cạnh động viên an ủi luôn tìm niềm vui tạo tiếng cười để em được thoải mái khi mang thai. Tất cả nhữg điều mà chồng em chưa từng làm cho em. Khi giữ lại đứa bé em nghĩ dù sao cũng là con mình để cho thiệt thòi 1 chút gọi chồng em là bố cũng được.
Nhưng trái với sự quan tâm của anh ấy thì chồng em 5 lần 7 lượt chửi bới bắt em đi phá thai mặc dù anh ta cũng không hề biết đứa bé không phải là con anh ta. Em thất vọng vô cùng, em đã khóc rất nhiều chỉ muốn chết đi cho xong chuyện. Nhưg cũng chính anh ấy đã tiếp sức cho em và con. Đến khi nghỉ làm chuẩn bị về sinh em đã giấu không nói, anh ấy đã đi tìm mẹ con em khắp các bệnh viện nhưng đều không thấy vì em đã về quê. Em về ngoại sinh mọi người vẫn nghĩ đó là con của chồng em. Em đang ở nhờ nhà cậu ruột còn chồng em sau khi cãi nhau anh ta đánh em và đã mang con về nhà nội ở.
Em đã nói chuyện với mẹ em và bà cấm không cho em nói ra chuyện này và đương nhiên bắt con em phải gọi người không có máu mủ kia bằng bố trong khi bố nó vẫn đang từng ngày mong được ở bên con. Thật ra nếu gia đình nhà chồng không khinh ghét em. Chồng em không đánh chửi sỉ nhục em thì có em sẽ chấp nhận để con em chịu thiệt thòi. Điều làm em suy nghĩ bây giờ chính là không bao giờ chấp nhận để con trai mình về nhà đó. Nhưng nếu em ly hôn thì con chung của em và chồng sẽ ra sao. Em thật sự rất mệt mỏi.
Em dường như đang rơi vào trạng thái trầm cảm không muốn gặp ai không muốn nói chuyện với ai. Vì không thể nói hết những suy nghĩ trong lòng mình. Thật sự em chỉ muốn phát điên lên khi nghĩ phải bắt con em về nhà đó. Nhờ chuyên gia tư vấn giúp em với ạ. Em xin cảm ơn.
Chào em.
Cảm ơn em đã tin tưởng và gửi gắm tâm sự đến chương trình. Qua thư, chúng tôi hiểu rằng bản thân em đang cảm thấy bất mãn với lối cư xử của gia đình nhà chồng và của chồng em. Sự bất mãn đó ngày càng lớn hơn khi mà đứa con thứ 3 của em không phải là con của chồng em và em không muốn đứa bé gọi chồng em bằng cha. Phải quyết định như thế nào mới là hợp lý khi mà có quá nhiều điều bị ràng buộc. Chương trình xin thấu hiểu và chia sẻ cùng em nỗi niềm này.
Trước hết, vấn đề đầu tiên cần nói đến ở đây đó là những mâu thuẫn của em với chồng và gia đình nhà chồng. Không biết trong khoảng thời gian chung sống với chồng, em cảm nhận anh ấy là một người như thế nào? Ngoài việc anh ấy thay đổi tính nết như rượu chè, chửi bới, sỉ nhục em thì anh ấy có ưu điểm nào hay không? Điều gì khiến em có thể vượt qua rào cản gia đình anh ấy để quyết định kết hôn cùng anh ấy? Khi hai vợ chồng có những mâu thuẫn, bản thân em đã làm những gì để có thể khắc phục điều đó? Em nói rằng, chồng em anh ấy khi biết em mang thai, anh ấy đã 5 lần 7 lượt chửi bới và bắt em bỏ thai. Vậy có bao giờ em tìm hiểu nguyên do vì sao anh ấy lại muốn bỏ đứa bé hay không? Là vì anh ấy không còn muốn có con chung với em hay do chồng em thấy hiện tại kinh tế gia đình đang quá khó khăn và sợ sinh con thứ 3 sẽ không thể nuôi được nên anh ấy mới có thái độ khác?
Nếu như chồng em trước kia đi trái lại lời của gia đình, kiên quyết cưới em thì cho thấy anh ấy thực sự rất yêu em, mong muốn được bên em. Chính vì thế việc anh ấy thay đổi tính cách vì gia đình anh ấy khinh em có lẽ nó chỉ là một phần nhỏ, ẩn sau đó sẽ có nguyên nhân sâu xa khác và không biết em có bao giờ tìm hiểu hay không? Chẳng hạn như anh ấy gặp áp lực về vấn đề công việc, áp lực về kinh tế, áp lực về tài chính trong gia đình? Em đã có những lời động viên, an ủi anh ấy hay chưa?
Vấn đề thứ 2, đó là chuyện tình cảm giữa em và người con trai kia. Như em nói, em đã giấu anh ấy về chuyện gia đình của em. Vậy khi anh ấy biết sự thật, liệu họ có còn chấp nhận em nữa không? Mặt khác, em có đảm bảo chắc chắc bản thân họ sẽ sẵn sàng cho em một danh phận? Liệu gia đình họ có chấp nhận em làm con dâu hay không?
Vấn đề thứ 3, chuyện về đứa bé. Em cho rằng bản thân đứa bé đang là người chịu thiệt thòi khi phải gọi một người đàn ông không phải bố mình làm bố. Vậy em có cảm thấy bản thân chồng em cũng là người đáng thương trong chuyện này? Khi yêu thương và tranh giành đưa đứa bé về nội nuôi trong khi đó không phải là con mình? Nếu như sự việc này vỡ lỡ ra thì chồng em sẽ như thế nào? Nếu bản thân em không mong muốn đứa bé gọi chồng em là bố và bản thân em muốn ly hôn thì chờ đợi sau khi ly hôn xong, tòa phân xử quyền nuôi con em nói điều đó cũng chưa muộn.
Chấp nhận ly hôn thì có nghĩa con cái của em sẽ không có sự giáo dục đầy đủ của bố và mẹ, sẽ có sự thiếu hụt. Còn nếu không ly hôn, em chung sống như thế thì đến một lúc nào đó không cần em nói chồng em cũng có thể tự nhận thấy đứa bé không phải là con của anh ấy. Người ta vẫn thường nói “con nhà lông không giống tông cũng giống cánh”, nếu đứa bé lớn lên nó quá khác chắc chắn anh ấy cũng có sự nghi ngờ và khi đó người ta cũng có thể dễ dàng kiểm tra được sự thật.
Điều quan trọng bây giờ là bản thân em xác định rõ xem xét xem em có còn tình cảm với chồng và còn muốn cố gắng để giữ gìn hạnh phúc gia đình nữa hay không? Nếu như câu trả lời là có thì ngay từ bây giờ để thay đổi anh ấy thì bản thân em cần thay đổi trước từ những hành động nhỏ nhất. Đến một ngày nào đó thú nhận với anh ấy tất cả mọi chuyện và xem xem anh ấy có thể tha thứ tội lỗi của em hay không. Còn nếu như hiện tại em chỉ suy nghĩ đến người đàn ông kia, em không còn muốn gắng gượng cuộc hôn nhân này, em cảm thấy mệt mỏi và nhận thấy không thay đổi được chồng thì em có quyền dừng lại cuộc hôn nhân đó. Còn con cái nếu các em ly hôn thì tòa sẽ căn cứ trên nhiều yếu tố để có thể phân xử. Hãy cho bản thân mình quyết định đúng đắn nhất.
Chúc em thành công!