Ỷ gia đình cha mẹ giầu có, chồng chỉ ở nhà ăn chơi...
Xin chào chương trình!
Chồng mình là 1 người gia trưởng, vô trách nhiệm và làm biếng, ích kỷ. Tụi mình lấy nhau gần 10 năm mà anh ấy chưa bao giờ nấu cho mình bữa cơm; việc cơm nước, nhà cửa, con cái 1 tay mình hết. Anh ấy không đi làm mà cũng không phụ mình 1 tí gì, chỉ biết coi ipad. Anh ấy ỷ có cha mẹ giàu, phụ cấp nên công việc nào cũng chê, tới giờ vẫn chưa đi làm gì hết (34 tuổi), chỉ thích đi học. Đổ thừa học để không phải làm lao động tay chân như những người Việt nhập cư (tụi mình sống ở nước ngoài).
Đêm qua, tụi mình cãi nhau, anh ấy đã đập bể 3 cái ipad trước mặt 2 đứa con trai (đứa 7 tuổi, đứa 5 tuổi rưỡi) làm tụi nó khóc thét lên. Chồng mình chưa bao giờ dành 1 tiếng đồng hồ để chơi với con, chỉ biết coi ipad. Mỗi lần tụi nó tới gần chỉ biết la hét, đuổi chúng đi. Đặc biệt là thằng nhỏ vì lúc mình có thai bé, anh ấy bắt mình bỏ; nhưng mình không bỏ (vì trước đó mình đã phá thai 2 lần theo yêu cầu của anh ấy nên mình luôn cảm thấy day dứt và tội lỗi với những đứa con đã mất).
Tới lúc sinh bé ra, mình nhờ anh ấy phụ mình chăm con vì mình không thể vừa chăm 2 đứa vừa làm việc nhà; nhưng anh ấy không chịu, bắt mình gửi thằng nhỏ về cho bà nội chăm, và mình nhất quyết không chịu vì mình nói “tại sao chúng ta lại bỏ nó ở Việt Nam 1 mình trong khi cả nhà ở đây, sao 2 vợ chồng không mỗi người 1 tay chăm con, mà lại dồn trách nhiệm lên người khác trong khi bà nội có cả 4-5 đứa cháu phải trông".
Từ đó, mỗi lần cãi nhau về việc chăm con (vì chồng mình không làm gì hết, ăn có mỗi cái bát cũng để đó cho mình rửa, còn mình thì bù đầu bù cổ) thì anh ấy đều nói “ai biểu đẻ nó ra, ai biểu giữ nó nên giờ tự chịu trách nhiệm đi". Đỉnh điểm là lần cãi nhau năm 2016 anh ấy đã táng mình trước mặt những đứa con và từ đó về sau mỗi lần cãi nhau anh ấy đều đòi li dị hoặc đòi bỏ đi hoăc nói chán mình, chỉ vì những đứa con nên sống với mình.
Hầu hết sau những trận cãi vã mình vì những đứa con mà xuống nước làm lành trước. Nhưng nhìn chồng người ta san sẻ với vợ việc nhà (vì ở nước ngoài đàn ông và phụ nữ bình đẳng) mình cảm thấy buồn, tủi thân, chỉ biết im lặng, nhắm mắt làm ngơ, chẳng muốn gần gũi, chẳng còn cảm xúc gì hết. Nhưng càng nhịn thì chồng mình càng vô trách nhiệm, càng làm biếng và sau vụ đập ipad hôm qua, anh ấy nói với thằng con trai lớn là anh ấy sẽ về Việt Nam sống và không quay lại đây nữa (anh ấy luôn thích về Việt Nam sống vì có cha mẹ chu cấp, chỉ có ăn nhậu, con cái vợ con thì kêu chị chồng mình hoặc bà nội phụ, mình thì nhất quyết ở đây).
Mình có nên vì những đứa con xuống nước làm lành nữa không? Chưa kể vô số lần anh ấy chà đạp lên lòng tự trọng của mình và gia đình mình. Xin chương trình hãy cho mình lời khuyên. Liệu con người anh ấy có thay đổi khi anh ấy kiếm được việc làm phù hợp với trình độ?
Chào bạn!
Chắc hẳn, bạn đang cảm thấy bất lực, bế tắc, không biết giải quyết như thế nào cho thỏa đáng, phù hợp với những mâu thuẫn xảy ra xung quanh đời sống vợ chồng, với một người chồng lười biếng, không có trách nhiệm với gia đình. Tôi hiểu và chia sẻ với những cảm xúc bạn đang phải trải qua lúc này. Hy vọng, qua những lời chia sẻ dưới đây bạn sẽ sớm có những quyết định phù hợp cho hoàn cảnh của mình.
10 năm kết hôn, 10 năm ở bên cạnh nhau không phải là khoảng thời gian ngắn, có lẽ cũng đủ để ta có thể hiểu được phần nào về tính cách, con người của đối phương. Theo như cảm nhận của bạn, chồng bạn là một người “gia trưởng, vô trách nhiệm và làm biếng, ích kỷ”. Suốt 10 năm ở bên cạnh bạn, anh ấy không hề chia sẻ công việc nhà, gánh nặng gia đình với bạn; cũng không hề có sự cảm thông, chia sẻ với vợ; hay thể hiện rằng mình cũng là người “có trách nhiệm” và “muốn làm việc”; nhưng chỉ vì chưa “gặp thời”, chưa tìm được công việc như ý muốn. Điều đó dường như là tính cách ăn sâu vào lối sống, thói quen của anh ấy. Mà những điều này, thực sự rất khó thay đổi khi bản thấy anh ấy không muốn thay đổi; hoặc kể cả anh ấy có muốn thay đổi thì cũng phải thực sự quyết tâm mới có thể thay đổi được.
Chẳng có ai tự nhiên mà thành công, cũng chẳng ai tự nhiên cảm thấy vui vẻ làm việc khi không có ước mơ, đam mê, mục tiêu hay một công việc nào đó mà mình yêu thích. Chính vì vậy, câu hỏi của em “Liệu con người anh ấy có thay đổi khi anh ấy kiếm được việc làm phù hợp với trình độ?”, đáp án là rất khó có thể thay được.
Sống với chồng 10 năm trời, cùng những tính cách, thói quen như vậy, bạn đã làm những gì để giúp anh ấy thay đổi theo hướng tích cực hơn? Liệu anh ấy có lắng nghe những lời góp ý của bạn hay người nào đó trong gia đình? Bạn đã bao giờ chia sẻ với bố mẹ chồng về thói ỷ lại vào gia đình của anh ấy? Bố mẹ anh ấy có suy nghĩ và cách ứng xử như thế nào? Bạn à! Khi lập gia đình rồi, chẳng ai mong muốn có sự đổ vỡ trong hôn nhân, vì lúc đó tất cả mọi thành viên đều tổn thương, thiệt thòi. Thế nên, nếu có bất kì cách nào có thể khiến cho chồng bạn suy nghĩ lại, thay đổi dần, đó có thể là từ phía bạn, từ bố mẹ hai bên, từ anh chị em trong gia đình… thì bạn nên thử. Không ai biết được kết quả cuối cùng sẽ như thế nào; nhưng khi mình đã cố gắng hết sức rồi thì cuối cùng có như thế nào mình cũng sẽ dễ chấp nhận mà không phải nuối tiếc điều gì cả.
Là một người phụ nữ, ai cũng mong muốn nhận được sự quan tâ, chia sẻ, thấu hiểu từ người chồng của mình; ai cũng mong muốn được dựa dẫm vào người đàn ông của mình những khi mệt mỏi. Nếu cuộc sống hôn nhân của bạn khiến cho bạn căng thẳng, chán chường, buồn tủi, mất dần cảm xúc với anh ấy thì bạn hãy cân nhắc lại. Nếu bạn chấp nhận, chịu đựng một cuộc sống như thế thì bạn hãy chấp nhận sống bên cạnh anh ấy với những nét tính cách không thể thay đổi. Thực tế bạn sống bên cạnh một người chồng nhưng chỉ mang danh như vậy anh ấy đâu có giúp được bạn bất cứ thứ gì từ vật chất đến tinh thần thậm chí còn làm cuộc sống của bạn và các con rơi vào trạng thái rất "áp lực" vậy bạn thấy đó có phải cuộc sống tốt cho bạn đặc biệt là cho sự phát triển của các con bạn. Còn không thể tiếp tục sống cuộc đời chịu đựng, bạn cũng có thể lựa chọn và tìm cho mình một lối đi riêng. Cuộc sống của bạn, hạnh phúc của bạn là nằm ở trong tay bạn. Chẳng ai có thể mang lại cho bạn ngoài bản thân bạn cả bạn nhé!
Chúc bạn sức khỏe, hạnh phúc!