Thà mặc áo "sida" còn hơn phải mặc chung áo với người khác...
Xin chào Ban biên tập! Tôi chỉ tìm lời khuyên từ một chuyên gia, không yêu cầu lên sóng tư vấn trực tiếp. Chuyện của tôi như sau:
Tôi năm nay 37 tuổi. Vợ chồng tôi kết hôn được 11 năm, chúng tôi học chung cấp 3, ra trường 3 năm thì yêu nhau và cưới nhau 3 năm sau đó. Hạnh phúc nhân lên gấp nhiều lần khi chúng tôi có 02 đứa con trai dễ thương. Trong cuộc hôn nhân đến nay, nói chung làm sao tránh khỏi những va chạm, bất đồng, cãi vã, giận hờn.. Nhưng chúng tội đều đã vượt qua. Tôi là người ít nói, hướng nội, và là đàn ông nên nhiều lúc nóng giận cũng cục cằn, to tiếng với vợ, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ chủi thề với vợ. Đối với tôi, vợ tôi là số 1, tôi đã cai được thuốc lá vì vợ tôi, Tôi yêu vợ nhưng thật sự 3 tiếng “Anh yêu Em” rất ít nói ra từ miệng tôi.
Đặc biệt tôi là người hay ghen. Tôi công tác trong lực lượng vũ trang, hay trực đêm, nhưng ngày nghỉ thì về nhà thường đúng giờ, rước con, không la cà, về nhà thì thường chỉ ở nhà, ít khi ra ngoài bạn bè bù khú. Vợ tôi giảng dạy trong 1 trường ĐH, là người xinh đẹp, giỏi giang, hướng ngoại, và cũng rất hay ghen như tôi. Chúng tôi thỉnh thoảng vẫn hay cãi nhau vì thói ghen tuông nghi ngờ của nhau. Nhưng xin thưa, tuy tôi hay ghen và đôi lúc nóng giận nói những điều không hay với vợ, nhưng tận sâu trong lòng tôi rất tin tưởng cô ấy, tôi tin vào tình yêu mười mấy năm của chúng tôi, nên chưa bao giờ có hành động như theo dõi hay rình rập.
Thời gian gần đây, vài tháng chúng tôi lại cãi nhau, hay đúng hơn là tranh luận, cô ấy nói rằng tôi không còn yêu cố ấy nên không có sự quan tâm cố ấy, còn tôi thì phản bác lại rằng cô ấy chỉ nghi ngờ vô cớ, tôi vẫn yêu cô ấy, chỉ có khác là bây giờ đã có con có cái, công việc này nọ nên không còn lãng mạn như xưa..nhưng cô ấy vẫn không nghe, lần nào cô ấy cũng nói muốn li dị; tôi nhớ lại rằng vài lần cô ấy nói xung quanh cô ấy có rất nhiều người thích, nếu tôi cứ như vậy khiến cô ấy dễ sa ngã. Nhưng tôi vẫn bỏ ngoài tai vì tôi tin cô ấy không làm thế.
Sau vài lần tranh luận như vậy, tôi cũng thấy mình ít quan tâm nói chuyện với vợ nên mỗi ngày khi đi làm đi trực tôi đều gọi điện thoại để hỏi thăm tình hình quan tâm tới vợ nhưng đều không được, về nhà tôi hỏi thì cô ấy nói phải gác thi, chấm thi, họp… Tin cô ấy tôi không hỏi nữa. Tôi cũng sắp xếp những chuyến đi gia đình như về quê thăm họ hàng vợ, đi chơi Trị an, đi tắm biển, vừa rồi tôi sắp xếp xin nghỉ, lái xe đưa cả nhà đi Đà lạt 4 ngày. Nhưng kết thúc 4 ngày, vừa về đến nhà, ngay sáng sớm hôm sau, vợ tôi nói rằng cô ấy muốn li dị, cô ấy không còn yêu tôi nữa và đang yêu người khác.
Choáng váng, tôi phải rất trấn tĩnh mới hỏi lại cô ấy được. Cô ấy khẳng định lại đúng như vậy và với rất nhiều lý do như: vì cô ấy không thế sống tiếp với tôi, tôi không quan tâm cô ấy, trong khi anh ta thích và tỏ ra quan tâm cô ấy hơn tôi, an ủi cảm thông mỗi khi vợ chồng tôi cãi nhau… Ngày hôm đó và những ngày sau tôi gửi con nhờ ông bà ngoại giữ với lý do tôi trực dài ngày, để tôi tĩnh tâm suy nghĩ; tôi đi làm với bộ dạng thất thần, tôi không ngờ cô ấy lại có thể đối xử với tôi như vậy, tôi không cam tâm.
Tôi gọi điện, nhắn tin nói chuyên với cô ấy rất nhiều, tôi không tin sự thật như vậy vì tôi rất tin tưởng cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn khẳng định lại như vậy và với lý do như vậy, và thêm những lý do như tính cách không hợp nhau, cô ấy duy tâm, thích đi chùa và anh ta cũng vậy, còn tôi ngược lại không duy tâm, không đi chùa, kể cả quan điểm về sự kiện xã hội hay chính trị cũng vậy.
Tôi quá đau, Tôi nói rằng những quan điểm đó không giống nhau có gì lạ khi 2 môi trường làm việc và tính chất công việc khác nhau. Tôi còn phân tích cô ấy được mất gì, con cái như thế nào, thậm chí còn mổ xẻ ra rằng: có thể vì anh ta đang khát tình (anh ta mới li dị gần 6 tháng), anh ta thừa nước đục thả câu nên tiếp cận cô ấy, có thể sau khi thỏa mãn không những anh ta quay lưng mà còn có thể rêu rao khắp nơi; một người đàn ông có học thức, có văn hóa thì không bao giờ xen vô gia đình người khác.
Tôi âm thầm tìm hiểu, nhưng vì không có điều kiện và tôi cũng không cho phép tự hạ mình đi làm cái việc rình rập nên tôi chỉ có thể biết được anh ta dạy cùng trường vợ tôi nhưng khác khoa, thường đi đánh cầu lông chung, vợ tôi thường nhờ anh ta ôn tập kiến thức toán để chuẩn bị thi cao học, anh ta đã li dị vợ được gần nửa năm và có 02 con gái. Tôi gặng hỏi cô ấy (trước đây chúng tôi có nói với nhau là nếu sau này không còn yêu thì nói thẳng, đừng cắm sừng làm đau nhau, nên tôi nhắc lại và đề nghị cô ấy thành thật gọi là lần cuối) cô ấy nói rất nhiều, nhưng chỉ có vài điều tôi có thể nhớ được (có lẽ là điều tôi quan tâm) là cô ấy cũng không muốn đến mức này, không muốn tan nát gia đình, con cái khổ, không muốn ngoại tình, chỉ vì tôi không quan tâm cô ấy?!
Nhưng vì cô ấy biết rõ tính tôi và tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ấy nên cô thú nhận và biết sẽ không có đường quay về nên muốn li dị; cô ấy thừa nhận chỉ mới nắm tay và ôm hôn nhau chứ chưa vượt quá giới hạn. Nhưng trong cách nói của cô ấy tuyệt nhiên cô ấy không thừa nhận mình sai và không tỏ ra hối hận.
Tôi còn hỏi rõ về mức độ quan hệ của cô ấy với anh ta, những lần hẹn hò, địa điểm… chủ yếu là để xác định được mức độ tình cảm của cô ấy với anh ta, và hỏi rằng cô ấy thực sự muốn li di hay có muốn quay về. Thì cô ấy hỏi ngược lại tôi là cô ấy có còn đường quay về khi biết tính của tôi, cô ấy còn nói li dị là vì chuyện tôi và cô ấy, còn chuyện anh ta không quan trọng, có thể sau khi li dị cô ấy sẽ không đến với anh ta mà người khác?!
Sau nhiều ngày đêm thức suy nghĩ đắn đo, tha thứ hay buông bỏ, tha thứ được gì, buông bỏ mất gì. Tôi còn yêu cô ấy, nhưng tôi đã mất niềm tin. Nếu tôi tha thứ: tôi vẫn giữ được cô ấy, con tôi còn được cha mẹ gia đình, cô ấy không phải mạo hiểm sa chân vào bẫy tình của anh ta (có thể đúng hoặc không); nhưng tôi sẽ mất sĩ diện, mất tự ái đàn ông, cái tôi. Còn buông bỏ: đương nhiên mất cô ấy, con tôi mất gia đình, nhưng tôi có được sĩ diện, có được nhẹ lòng hơn không? Với cả 2 lựa chọn tôi đều mất niềm tin, đều phải chịu vết thương lòng không biết khi nào lành.
Cân nhắc, tôi quyết định tha thứ và đến đón cô ấy về. Tôi yêu cầu cô ấy thể hiện cho tôi thấy là cô ấy chấm dứt với anh ta, nhắn tin hay gọi điện thoại gì cũng được, hoặc đưa tôi số điện thoại anh ta để tôi nói chuyện thì cô ấy không đồng ý, cô ấy nói không muốn tôi hạ mình làm việc đó, chỉ cần cô ấy không gặp nữa thì anh ta tự hiểu.
Nhưng nếu cô ấy quyết chấm dứt, nhưng anh ta vẫn cố tình tán tỉnh thì sao (với hoàn cảnh vừa li dị) làm sao tôi an tâm khi cô ấy và anh ta vẫn dạy chung trường, hàng ngày gặp nhau, lửa gần rơm sẽ cháy, trong khi đã cháy rồi thì vẫn âm ỉ, lấy gì đảm bảo không cháy lần 2, cô ấy chỉ nói ngắn gọn rằng từ từ tôi sẽ thấy! Cô ấy đề nghị được đến nhà bạn chơi vài ngày để tâm sự giải tỏa, đi du lịch nước ngoài một mình để khuây khỏa và bình tâm. Tôi không có lựa còn nào khác.
Thưa anh chị Tôi đã chọn tha thứ cho vợ nhưng tôi vẫn thấy đau lòng, mặt khác tôi lại muốn hỏi vợ tôi về những lần hẹn hò với anh ta, dù tôi biết rằng hỏi như thế tôi lại càng đau hơn và vô tình gợi cho vợ tôi thêm nhớ đến anh ta, nhưng trong đầu tôi luôn quay cuồng với hình ảnh 2 người họ, với những câu hỏi thật sự họ chưa vượt quá giới hạn…Và quay cuồng với câu hỏi tôi làm vậy có hèn yếu quá không.
Tôi có một cái dở là không thể che dấu cảm xúc. Vừa rồi tôi gượng cười chở gia đình vợ đi thăm người cậu vợ, cũng là để gắn kết hơn, khi ngồi nhậu với người cậu, tôi chỉ ngồi lặng thinh, cậu ấy phát hiện điều bất thường ở tôi nên gặng hỏi nhưng tôi không thể nói, rồi trong bàn tiệc khi mọi người đề cập đến chuyên một người họ hàng khác ngoại tình có vợ 2, tôi đã không kềm được và chạy vào toalet khóc ngon lành – người đàn ông khóc, ông cậu quay sang gặng hỏi vợ tôi, không được gì ông ấy yêu cầu tôi lần sau gặp lại phải nói ổng biết (vì cậu ấy cùng ngành nên thương tôi), về nhà vợ tôi hỏi tôi muốn cho cả gia đình họ hàng cô ấy biết à.
Tôi không cố tình, đó chỉ là cảm xúc của tôi lúc đó! Tôi đau đớn uất nghẹn mà không biết nói cùng ai. Vợ tôi còn có thể tìm đến bạn bè để tâm sự giải tỏa, và quan trọng là chuyện này do cô ấy tạo ra nên cũng dễ nói hơn, còn tôi – một người chống bị cắm sừng có thể tâm sự với ai để tìm đồng cảm? Mỗi đêm tôi đều trăn trở mất ngủ với mớ câu hỏi lôn xộn và hình ảnh trong đầu mà không biết tỏ cùng ai. tôi có lên mạng tham khảo các bài viết về chủ đề như trường hợp của tôi, nhưng càng coi càng rối, và hơn nữa tôi sợ rằng đó chỉ là những phát biểu của các anh hùng bàn phím không đáng tin cậy. Vì vậy hôm nay tôi tìm đến các anh chị nhờ giúp tôi trả lời các câu hỏi mà tôi không trả lời được:
1/ Tôi làm vậy là đúng hay sai, có hèn yếu không, có đáng chê không?
2/ Với những gì cô ấy nhận, có tin được khi họ chưa lên giường với nhau? Vì cô ấy hiểu tôi sẽ không bao giờ tha thứ nếu họ lên giường với nhau, nên có thể cô ấy giấu (tôi có quan điểm kiên định là tôi thà mua 1 các áo sida về mặc chứ không bao giở mặc chung áo người khác, nếu áo tôi đang mặc mà người khác mặc vô tôi sẽ bỏ ngay). Đây cũng chính là trăn trở, là nỗi đau lớn nhất của tôi.
3/ Làm sao tôi có thể tin là cô ấy quyết chấm dứt với anh ta khi cô ấy không làm theo đề nghị của tôi?
4/ Làm sao tôi có thể lấy lại thăng bằng và niềm tin đã mất
5/ Tôi phải làm gì với anh ta đây? Có nên gặp mặt anh ta hay gọi điện thoại nói chuyện không? Rất mong nhận được lời khuyên từ các anh chị.
Chào bạn!
Qua chia sẻ của bạn chúng tôi hiểu rằng bạn đang trăn trở rất nhiều điều xung quanh việc tha thứ cho hành động ngoại tình của vợ. Chúng tôi chia sẻ cùng bạn nỗi niềm này.
Con người ai cũng có thể mắc sai lầm, bạn cũng vậy mà vợ bạn cũng thế. Sai lầm lớn nhất của cô ấy là dễ dàng sa vào vòng tay của một người đàn ông khác khi cuộc sống vợ chồng không êm ấm, nhưng cái sai của bạn có lẽ là chưa thực sự quan tâm, thấu hiểu tâm tư tình cảm của vợ. Nếu như bạn đã cân nhắc rất kỹ và quyết định tha thứ cho vợ thì hãy cố gắng thay đổi bản thân, hâm nóng lại tình cảm vợ chồng. Hãy coi đó là chuyện trong quá khứ và hành động tha thứ cho thấy bạn trân trọng giá trị của cuộc hôn nhân và nền tảng gia đình, mục đích hướng đến là hiện tại và tương lai bạn ạ.
Như bạn đã biết việc cô ấy ngoại tình không phải xuất phát từ việc cô ấy không còn yêu bạn, ham muốn của lạ mà đơn thuần vì sự thiếu thốn tình cảm, không vượt qua được cám dỗ của sự gần gũi, tâm tình của người đàn ông kia. Xét về trách nhiệm bạn cũng có một phần lỗi, cũng là xúc tác đẩy vợ đến hoàn cảnh như vậy. Bạn nói mình yêu vợ, có trách nhiệm với gia đình nhưng tuyệt nhiên ít nói những lời nói yêu thương như “anh yêu em” ít có sự sẻ chia, thấu cảm. Càng ở bên nhau lâu người ta càng chai sạn cảm xúc, càng ít thổ lộ tình cảm thì đời sống hôn nhân sẽ có sự chuyển biến từ người bạn đời, tri kỷ, tâm giao chuyển dần sang hai người khách trọ ở chung một căn nhà. Đến lúc đó việc có người thứ ba xen vào càng dễ làm người trong cuộc sa ngã.
Hôn nhân là của bạn và chính bạn sẽ phải là người đưa ra quyết định cho việc có nên tha thứ cho cô ấy hay không. Nhưng rõ ràng việc bạn tha thứ cho thấy sự bao dung, sự vị tha của bạn với vợ. Điều này rất đáng trân trọng và không có gì là hèn yếu hay đáng chê cả.
Bạn chia sẻ quan điểm mình có thể mặc một chiếc áo cũ nhưng quyết không mặc chung áo với người khác cho thấy quan điểm rất rõ ràng của bạn về chuyện ngoại tình. Trong suốt 11 năm chung sống có lẽ vợ cũng hiểu bạn và lường trước được điều này và chính cô ấy cũng là người chủ động nói ra sự thay đổi của mình vì không muốn lừa dối. Bạn nên trân trọng điều này ở cô ấy. Nếu như cô ấy đã dũng cảm đối mặt và thậm chí chấp nhận cả việc ly dị nếu bạn không tha thứ thì bạn hãy gạt bỏ suy nghĩ về việc cô ấy có lên giường với người kia hay không. Điều đó không quan trọng nữa bởi vì cô ấy vẫn muốn về với gia đình, lựa chọn của cô ấy vẫn là bạn chứ không phải là người đàn ông kia.
Đừng cố làm mọi chuyện rạch ròi bởi nó đâu khiến bạn thanh thản, thoải mái hơn mà càng khiến bạn đi vào ngõ cụt. Chúng tôi cũng như bạn không thể biết chính xác cô ấy có lên giường với người đàn ông kia hay không bởi có hay không chỉ có vợ bạn là người biết rõ. Chỉ có điều nếu bạn đã đưa ra quyết định tha thứ thì đừng giày vò bản thân và vợ vì những mối nghi hoặc xung quanh chuyện "lên giường" hay không? Ghen tuông thái quá là kẻ thù của hôn nhân bạn nhé.
Vợ của bạn có đáng tin hay không khi hứa sẽ chấm dứt với người đàn ông kia? Đó là câu hỏi bạn đang thắc mắc. Vậy trước khi đưa ra câu trả lời này có bao giờ bạn nghĩ mình phải nỗ lực làm gì để giữ vợ của mình trước khi bị kẻ khác cướp mất không? Bạn hãy nhìn nhận một sự thật rằng bạn có nhiều ưu thế hơn người đàn ông kia. Bạn là chồng hợp pháp, là bố của những đứa con, là người “đầu gối tay ấp” suốt 11 năm…bạn cần gắn kết tình cảm vợ chồng, thể hiện nhiều hơn nữa tình yêu thương với vợ để cô ấy được khỏa lấp nỗi trống vắng, cảm thấy tin yêu chồng mình hơn. Đừng ngại ngần nói những lời nói yêu thương, những cử chỉ sến xẩm. Một khi bạn đã “để tâm” đến cuộc hôn nhân của mình, làm vợ cảm thấy được quan tâm, yêu thương thì cớ gì cô ấy phải qua lại với người kia. Bạn chưa tự tin mình làm được thì làm sao dám chắc mình giữ được vợ của mình.
Bạn nghĩ sao về việc hai vợ chồng có một cuộc nói chuyện thẳng thắn để chia sẻ với nhau những mong đợi, những điều không hài lòng của cả vợ và chồng để hai người thay đổi, làm lại từ đầu, cùng hâm nóng tình cảm? Thay vì việc giày vò trách móc nhau, nghi ngờ, đổ lỗi cho đối phương. Những điều đó không giúp bạn cải thiện tình trạng hiện tại mà càng khiến bạn mất niềm tin, khó lấy lại thăng bằng trong cuộc sống. Hãy làm tâm hồn của mình thanh thản bằng việc thực sự tha thứ cho vợ, chia sẻ nhiều hơn với cô ấy về cảm xúc, tình cảm, mong muốn của mình.
Thậm chí lúc bạn mềm yếu nhất, sẵn sàng trực trào giọt nước mắt đau khổ hãy ở bên cạnh chia sẻ với vợ, để được nhận những lời động viên, chia sẻ, những lời hứa và cảm thông. Có thể điều đó giúp bạn dễ dàng vượt qua hơn. Bạn cũng cần cân nhắc việc có nên chia sẻ chuyện vợ ngoại tình với người thân bởi có thể câu chuyện không dừng lại ở một người biết mà có thể rất nhiều người sẽ biết, chưa kể sự việc vỡ lỡ vợ của bạn sẽ cảm thấy ngại ngùng, khó xử với mọi người. Đến lúc đó khoảng cách vợ chồng lại càng xa hơn. Cơ hội để bạn lấy lại những gì đã mất càng khó.
Với việc bạn băn khoăn có nên gặp trực tiếp người đàn ông kia để nói chuyện hay không, bạn hãy xem xét mục đích của mình. Nếu nó chính đáng, việc nói chuyện giúp bạn cảm thấy thoải mái hơn, coi đó là hành động để bảo vệ cuộc hôn nhân thì bạn có thể làm. Tuy nhiên bạn cũng cần cân nhắc một số điểm như bạn có đủ bình tĩnh để nói chuyện hay gây gổ khiến mọi chuyện trầm trọng hơn? Việc nói chuyện đó có giúp ích được cho việc cứu vãn cuộc hôn nhân của bạn hay không? Vợ bạn có muốn bạn làm điều đó không ? Không ai khác chính bạn sẽ phải cân nhắc và mạnh mẽ đưa ra quyết định cho mình.
Mỗi người sẽ có những cách vượt qua khó khăn khác nhau, hy vọng rằng bạn sẽ tìm được cách thức vượt qua khó khăn cho riêng mình để bản thân cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc hơn.