Biết yêu là đau mà vẫn không thể ngừng lại.
Em chào anh chị.
Em là sinh viên năm cuối, còn anh ấy đã đi làm. Bọn em quen nhau qua bạn bè và anh đã chủ động nhắn tin cho em. Ngày đầu mới quen, anh hay nhắn tin cho em nhưng cũng chỉ nói chuyện mức độ, và cũng ít khi chúc em ngủ ngon hay chúc ngày mới tốt lành. Em chưa bao giờ yêu nhưng cũng không vì vậy mà hụt hẫng, bởi em cảm nhận được sự chân thật, không lừa dối trong con người anh.
Em quen anh ấy 1 tháng thì yêu, là anh ấy tỏ tình trước. Nhưng ngay sau khi nhận lời yêu, em đã vô cùng hụt hẫng khi mật độ tin nhắn giảm đi đáng kể. Phải nói thêm rằng nơi em trọ ở gần nhà anh, còn nhà em cách nhà anh hơn 50 cây số. Mỗi lần em về nhà, cảm giác như anh biến mất luôn vậy, còn khi xuống trường thì anh vẫn hay vào chơi hỏi thăm. Em có hỏi thì anh bảo anh ít khi nhắn tin. Anh cũng nói chuyện mối tình đầu của anh từ hồi sinh viên và khi đi làm thì chưa yêu ai cả.Em có hỏi lí do chia tay thì anh bảo ra trường mỗi người một nơi. Em tin anh bởi khi nhìn vào mắt anh em đều cảm nhận được.
Mọi chuyện sẽ cứ thế nếu không đến kỳ nghỉ Tết, em về nhà ba tuần, nhiều khi gọi điện chục cuộc anh không nghe, cũng chẳng hỏi em có việc gì. Em thấy thất vọng rất nhiều, bởi yêu nhau em chưa bao giờ nhận được cuộc điện thoại từ anh, anh biết bạn gái gọi mà cũng không nghe máy. Có khi bảo anh tối lên mạng em có chuyện muốn tâm sự mà anh cũng không lên, cũng chẳng nói lí do là gì, rồi cũng chẳng hỏi lại em có chuyện gì. Ba tuần không gặp anh, nhớ anh, muốn nghe giọng nói của anh mà anh cứ thờ ơ như thế, em cảm thấy rất mệt mỏi nên đã bảo dừng lại. Anh lặng im không nói cũng không trả lời gì nữa.
Sau đó em xuống trường thực tập, đêm nào cũng khóc cạn nước mắt vì cảm nhận anh ở ngay bên cạnh mà không được găp, không được nói chuyện, nhớ anh quay quắt nên đã nhắn tin cho anh. Anh bảo anh gặp em. Và anh đã gặp em, bao lời muốn nói em chẳng thể nói ra cho anh hiểu, lại cứ nói chuyện xã giao như những người bạn, lúc em quay đi anh muốn ôm em, nhưng lúc đó em lại không hề nhận ra. Sau đó lại bẵng đi một thời gian em liên lạc anh không trả lời.
Em lại quay trở về những tháng ngày đâm đầu vào công việc để quên đi nỗi nhớ nhưng không thể nào nguôi. Cho đến một ngày khi em lên mạng để chia sẻ tâm trạng, anh vào quan tâm, em đã nói chuyện với anh, sao anh lại đối xử với em như vậy. Anh bảo trên mạng không nói rõ được, khi nào anh nói chuyện sau. Và lúc ấy em đã nói lời tạm biệt với anh.
Chắc anh chị không hiểu tại sao em còn yêu lại không muốn gặp anh ấy. Bởi em sợ, em sắp ra trường, em sẽ về quê, và em sợ sẽ không bao giờ gặp anh nữa, rồi mọi chuyện lại diễn ra như mối tình đầu của anh. Nhưng giờ đây, khi thời gian tốt nghiệp càng đến gần, khi anh vẫn vào quan tâm những thứ em chia sẻ, em lại càng nhớ anh, vẫn muốn gặp anh. Em đã hỏi thăm anh, chỉ có thể như những người bạn. Em cũng rất quan tâm đến sức khỏe anh, nhưng không dám hỏi nhiều.
Bởi anh chị ah, trước đây anh đã từng chia sẻ với em anh bị những bệnh gì, và khi biết sức khỏe anh yếu như vậy anh chẳng có tâm trạng nói chuyên cùng ai. Nhưng em là người yêu anh cũng không thể chia sẻ được sao? Chính vì thế anh mới bỏ mặc em với bao suy nghĩ ngổn ngang như vậy??? Anh chị ơi, rốt cuộc người ích kỉ là em hay anh ấy? Em ích kỉ vì không đồng cảm được với anh, chỉ biết mè nheo như con nít? hay anh ích kỉ chỉ nghĩ đến nỗi khổ tâm của mình không quan tâm đến cảm xúc của em??? Rồi chúng em lại cứ im lặng như vậy mà đi qua nhau không một cuộc nói chuyện rõ ràng.
Nhưng đến tận giờ em vẫn còn rất rất thương anh, còn em, bằng linh cảm của mình, em cảm nhận anh vẫn quan tâm em. Yêu nhau được 3 tháng, tính đến bây giờ cũng đã là 3 tháng nữa rồi, cảm xúc trong em với anh vẫn cứ như vậy. Em biết anh là người thụ động, nên đã một lần dũng cảm để nhắn tin nói nhớ anh. Anh chị ơi, khi mà thời gian của em ở lại đây không còn nhiều, em có nên dũng cảm để quan tâm anh ấy thêm một lần, hoặc đơn giản chỉ là gặp anh biết anh sống vẫn tốt? Em rất mong nhận được lời khuyên của anh chị.
Em gái thân mến!
Là con giá khi yêu luôn muốn được quan tâm và chia sẻ với người mình yêu nhưng chuyện tình của em khiến em không cảm nhận được sự quan tâm của anh ấy
Trong thư em ít kể về bạn trai của mình về các nét tính cách cũng như cách anh ấy chăm sóc hay thể hiện tình yêu với em. Em có kể là anh ấy bị bệnh trước đây nhưng chị cũng không rõ là bệnh gì và có nghiêm trọng không đến mức không gọi điện, nhắn tin trả lời em hay sang thăm em khi với khoảng cách gần như vậy. Cậu ấy có đang yêu em thật lòng hay chỉ yêu bản thân mình.
Chị có thể nhận ra tình yêu của em đối với anh ấy rất nhiều, em lo cho sức khỏe của anh, luôn chủ động liên lạc với anh và rất lo, lắng khi anh ấy khi em sắp tốt nghiệp nhưng đó mới chỉ là phía em. Còn anh ấy thì sao?Thực sự thái độ của cậu ấy không rõ ràng và cũng không thiết tha mặn mà với tình yêu của em, với những lo lắng, quan tâm và ngay cả với lời chia tay khi em quá mệt mỏi.
Việc phản hồi nhưng tâm trạng của em trên mạng không chắc đã thể hiện sự quan tâm của anh ấy. Vì chỉ là dòng tin nhắn trên mạng thì ai cũng có thể làm được nhưng sự quan tâm chân thành của những người yêu nhau thì đến từ trái tim và tình cảm yêu thương em ạ.
Lúc này đây chỉ biết rằng tình cảm trong em vẫn còn rất cháy bỏng. Em có thể chủ động, tích cực hơn với tình yêu của mình. Tuy nhiên nếu như cậu ấy chỉ dừng lại ở mức độ nói chuyện, quan tâm bạn bè mà không thể đặc biệt hơn, không thể ưu tiên em hơn thì em cũng nên biết dừng lại. Tình yêu không thể tồn tại và phát triển từ một phía còn một phía lại hững hờ, chỉ yêu bản thân mình như vậy em ạ. Dù biết là sẽ đau nhưng em nên biết buông bỏ những điều không phù hợp với mình. Sẽ có một cách cửa khác rộng mở đón em thay vì ủ rũ, đau buồn đứn trước một cách của đã đóng kín em nhé.
Chúc em những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống!
Tư vấn bởi chuyên gia VOV Cửa Sổ Tình Yêu 1900.6802
1900.6802 Tư vấn trực tiếp Tâm lý, Tình yêu, Hôn nhân, Giới tính, Sức khỏe sinh sản, Sức khỏe tình dục.