Chỉ còn những khoảng trống vô hình trong anh...
Xin chào anh chị Em tên là Thxxx, 25 tuổi. Người yêu em vừa nói chia tay với em cách đây 7 ngày, vào đúng cái ngày mà 10 tháng trước, chúng em chính thức yêu nhau.
Cô ấy 23 tuổi, là một người con gái rất cá tính, bề ngoài hay tỏ ra mạnh mẽ, nhưng bên trong lại khá là tự ti với bản thân. Chúng em đã có những bất đồng một thời gian rồi, thật ra chủ yếu là do những người xung quanh mang lại. Cô ấy xuất thân trong một gia đình nông thôn, sau khi tốt nghiệp trung cấp, lên thành phố bán hàng cho một tiệm thuốc, và cô ấy ở nhờ nhà bác, cũng là hàng xóm sát vách nhà em. Ban đầu em và cô ấy chỉ là bạn, nhưng rồi em nảy sinh tình cảm, tỏ tình và cô ấy đã nhận lời yêu em.
Cả hai đều ý thức được rằng mình đã trưởng thành, đều xác định đến với nhau dài lâu. Trở lại câu chuyện trước khi chúng em yêu nhau, quan hệ giữa cô ấy và bố mẹ em rất tốt, nhưng từ khi yêu nhau, cô ấy có vẻ ngại ngùng khi gặp bố mẹ em, thường trốn tránh gặp mặt, cái đó cũng dễ hiểu, gặp bố mẹ người yêu mà, nhưng điều đáng nói ở đây là bố mẹ em lại cho rằng cô ấy thiếu lễ phép, không chịu chào hỏi bố mẹ người yêu. Rồi thì cô ấy lại mặc cảm tự ti rằng mình là con nhà nghèo, không môn đăng hậu đối, rằng bố mẹ em nghĩ cô ấy không xứng đáng với em, nhưng sự thật bố mẹ em không nghĩ vậy.
Em cũng tốn rất nhiều công sức thuyết phục cả hai bên, thuyết phục cô ấy cùng em tiếp xúc với bố mẹ nhiều hơn, cùng nhau giải quyết vấn đề này, nhưng cô ấy không nghe, người yêu em sợ phải đối diện với bố mẹ em. Thêm vào đó hàng xóm cũng hay nói ra nói vào với bố mẹ em rằng cô ấy thế này thế kia, không hợp với nhà mình, em tin bố mẹ em không đánh giá con người qua lời người khác, nhưng người yêu cứ tránh mặt bố mẹ em, rồi thì bề ngoài tỏ ra tưng tửng, giả vờ mạnh mẽ, càng làm cho bố mẹ em nghĩ khác đi, nhưng, bố mẹ không hề phản đối chuyện của chúng em.
Những lời nói cay nghiệt của mấy người hàng xóm không hiểu chuyện đó đến tai người yêu em càng làm cô ấy buồn hơn, em đã động viên rất nhiều mà không làm thay đổi được nhiều. Vận may mỉm cười với em khi mà cô ấy quyết tâm đi học liên thông ở Hà Nội. Em rất ủng hộ, vừa là cơ hội để cô ấy đi học, có được bằng cấp, sẽ tìm được công việc tốt hơn, sẽ bớt tự ti về khoảng cách giữa gia đình em và cô ấy, vừa là tách xa khỏi cái môi trường nhiều lời ra tiếng vào không hay này.
Em xuống thăm cô ấy được vài lần, chúng em rất vui vẻ, tâm trạng cô ấy tốt hơn nhiều, tình cảm cũng sâu đậm thêm rất nhiều, bắt đầu nghĩ về tương lai nhiều hơn. Thi thoảng giận dỗi nhau nhưng cũng chỉ là hờn giận của tình yêu đôi lứa, một hai ngày lại vui vẻ bình thường. Chúng em vẫn hạnh phúc dù xa nhau.
Mặc dù vậy, có một chuyện xảy ra vào thời điểm cô ấy chuẩn bị chia tay mọi người để đi học, chuyện nói ra dài dòng, nói ngắn gọn là người nhà cô ấy hiểu nhầm em, nghĩ rằng em không coi trọng người nhà cô ấy, từ sự việc ấy trở đi, người nhà cô ấy bắt đầu tác động đến cô ấy khá nhiều, rằng em không tốt, không nên yêu em nữa. Cô ấy không nói với em nhưng điều này em biết. Em nghĩ rằng chúng em vẫn yêu thương nhau rất nhiều, rồi mọi người bên ấy sẽ thay đổi suy nghĩ về em thôi, nhận ra mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm.
Nhưng em đã sai lầm, em không ý thức được mức độ ảnh hưởng của người nhà cô ấy tác động lên cô ấy rất nhiều, một phần do cô ấy không nói với em, phần vì xa nhau em không nắm bắt được. Tuần trước cô ấy về chơi, em cùng mấy anh chị em của cô ấy đi chơi rất vui vẻ, nhưng khi đưa cô ấy về, chỉ có hai đứa, em trách cô ấy rằng tại sao hôm nay gặp mẹ anh mà không chào, mẹ anh nói với anh là em không chào mẹ, cô ấy quả quyết rằng có chào mẹ em, nhưng chào bé nên mẹ không nghe thấy, câu chuyện này có vẻ buồn cười nhưng thực sự nó là giọt nước tràn ly, đoạn đường còn lại em không trách cô ấy việc này nữa, cô ấy cũng ôm em rất chặt.
Nhưng đến khi về nhà rồi, chúng em nhắn tin với nhau thì cô ấy nói đã quá mệt mỏi rồi, cô ấy không muốn tiếp tục như thế này nữa, cô ấy nói rằng không dám nói trực tiếp với em, cô ấy yêu em rất nhiều nhưng cô ấy muốn chia tay. Em rất buồn, lúc ấy rất cố gắng thuyết phục cô ấy, rằng việc này chính bản thân em là người có lỗi, em sẽ giải quyết việc này nhưng cô ấy không nghe.
Trong lúc thiếu suy nghĩ, em đã đồng ý chia tay nhưng em nói rằng em vẫn chờ đợi cô ấy, mong cô ấy sẽ thay đổi suy nghĩ, quay về với em, sau đó em còn hủy kết bạn mạng xã hội với cô ấy, hành động này chắc chắn làm cô ấy rất đau buồn. Ngay sau đấy tỉnh táo lại, em mới thấy em hành động ngu ngốc và thiếu suy nghĩ, nếu như em nói chúng ta tạm dừng một thời gian thôi, không phải chia tay, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Cách đây hai hôm, sau năm ngày chia tay, em nhắn tin trở lại với cô ấy, và cô ấy cũng rất vui vẻ nói chuyện với em, chỉ có điều giữa chúng em có khoảng cách mất rồi, nói chuyện không thể như trước. Hôm qua em nhắn tin hỏi thăm nhưng cô ấy thờ ơ lắm.
Em rất hối hận, rất buồn, ban nãy em cũng nhắn tin với cô ấy tỏ ý rằng em đã sai, em muốn làm lại, mong cô ấy cho em cơ hội, nhưng cô ấy offline rồi, ngủ rồi nên không nhận được.
Em yêu cô ấy rất nhiều, thật lòng mong cô ấy trở về bên em. Em nhận ra mình đã quá vô tâm, không đặt mình vào vị trí của người yêu mà nghĩ cho người yêu. Em hối hận và thất vọng về bản thân lắm. Em rất mong cô ấy cho em cơ hội, quay về với em, nhưng thật sự không biết phải làm thế nào hết, xin anh chị hãy giúp em.
Em xin chân thành cảm ơn!
Chào bạn!
Chương trình hiểu rằng bạn đang cảm thấy buồn, hối hận khi để tuột mất người mình yêu. Cửa sổ tình yêu trao đổi cùng bạn nỗi niềm này.
Bạn đã có thêm cách thức nào để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp hơn giữa bạn gái và bố mẹ bạn? Bạn gái có chia sẻ cùng bạn những khó khăn trở ngại của cô ấy khi gặp mặt bố mẹ bạn không? Hành động nào của bạn khiến người nhà cô ấy nghĩ rằng bạn không tôn trọng họ?
Bạn thân mến, tình yêu là một hành trình đầy chông gai trước khi đến quả ngọt hôn nhân. Với nhiều người việc xuất thân khác biệt về hoàn cảnh gia đình không phải là trở ngại quá lớn nhưng với mối quan hệ của hai bạn lại đang là một thử thách không hề nhỏ. Sự tự ti, ngại ngùng làm khoảng cách của bạn gái và gia đình bạn càng xa, cô ấy cố tỏ ra bình thường, thoải mái, mạnh mẽ nhưng thực sự bên trong lại rất ngại ngùng, e sợ. Trong trường hợp này bạn có thể cố gắng tạo ra nhiều buổi gặp mặt, tiếp xúc giữa bố mẹ và bạn gái để họ hiểu nhau nhiều hơn. Qua những việc như ngồi nói chuyện, cùng dùng bữa, tổ chức bữa ăn, tiệc tùng, sinh nhật...có thể làm tình cảm của bạn gái và gia đình bạn thân mật hơn, bớt những sự e ngại, thẹn thùng như hiện tại.
Thực chất bạn cũng đã rất cố gắng rất nhiều trong việc làm cầu nối giữa gia đình bạn và bạn gái nhưng không thành. Mâu thuẫn càng gia tăng từ những việc nhỏ nhất như lời chào hỏi. Bạn gái có thể lo lắng về việc gia đình có sự xét nét, để ý từng việc nhỏ khiến cô ấy có cảm giác bị áp lực, mệt mỏi cộng thêm sự hiểu lầm từ gia đình cô ấy khiên bạn gái muốn buông xuôi tình cảm này. Bạn có thể trao đổi với bạn gái về mong muốn hàn gắn tình cảm, quan tâm, chinh phục cô ấy theo cách riêng của mình. Hãy cố gắng giải thích những hiểu lầm với cô ấy. Bạn có thể động viên cô ấy vượt qua khó khăn này để cùng bạn giữ vững tình yêu. Cho dù có bất cứ khó khăn nào bạn cũng đồng hành, san sẻ cùng bạn gái. Cố gắng tạo niềm tin cho cô ấy.
Trong trường hợp bạn đã nỗ lực hàn gắn mà cô ấy nhất quyết thờ ơ, lãnh đạm thì bạn cần học cách chấp nhận sự thật này. Bạn gái chia tay một phần bởi cô ấy không đủ dũng cảm để cùng bạn vượt qua khó khăn trong mối quan hệ này. Cô ấy không nỗ lực xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với gia đình của bạn. Bây giờ đã như vậy thì sau này rất khó có được sự hòa hợp, thoải mái bạn ạ. Có rất nhiều người cũng ở trong trường hợp của bạn thậm chí gia đình còn ra sức ngăn cản không cho họ đến với nhau nhưng bằng tình yêu thương, sự kiên trì, và tin tưởng đã khiến họ từng bước vượt qua khó khăn và đến được với nhau. Hãy coi đây là thử thách cho tình yêu của cả bạn và bạn gái. Liệu nó có đủ lớn, đủ sâu để cả bạn và cô ấy vượt qua và mãi ở bên nhau. Câu trả lời phụ thuộc vào hành động, cách hành xử và tình yêu hai người dành cho nhau.
Hi vọng với những chia sẻ trên sẽ phần nào giúp ích cho vấn đề của bạn.