"Chờ hoài" một tiếng yêu
Em xin chào chương trình cửa sổ tình yêu. Hôm nay em rất mong được chương trình tư vấn cho trường hợp của em. Sau đây em xin kể câu chuyện của mình ạ.
Em và anh ấy quen nhau đã được hơn 1 năm 8 tháng, từ tháng 5/2014. Vài tháng đầu khi quen nhau, chúng em chỉ chuyện trò hết sức bình thường, anh ấy là người biết khá nhiều và đã chỉ cho em nhiều điều như nên học gì, đi học ở đâu, trường hợp này trường hợp kia thì nên xử lý thế nào. Mọi thứ cứ vô tư như thế cho đến về quê, 2 đứa em gặp nhau tại đám cưới 1 người bạn, sau những cuộc nói chuyện, cả 2 đứa em đã bắt đầu có tình cảm với nhau. Anh ý đã đến nhà em chơi vài lần. Quãng thời gian đó thật sự làm em rất vui, nhưng cũng nhiều lần em thấy tủi. Vì anh ý đến nhà chơi cùng bạn anh ý(em cũng quen) rồi nhắn tin rất quan tâm nhưng chẳng nói năng gì khiến em thấy anh ý như trêu đùa em.
Thứ nhất, nếu anh ý có tình cảm với em thì anh ý nên thể hiện cách gì đó để em thấy được rằng, trong 2 người đến nhà em, anh ý mới là nhân vật chính. Thứ 2, nếu không có tình cảm với em, tốt nhất đừng đến nhà khi không được mời như vậy. Bởi ở quê em, như vậy rất dễ gây xôn xao. Rồi ngày 14/2 cũng đến, anh nhắn tin bảo em có được tặng quà gì không? Anh mua kẹo đến cho em nhé. Em đã đồng ý, nhưng hôm đấy mưa phùn, em đã ngóng rất nhiều mà anh không đến. Thêm một lần nữa em tổn thương. Nhưng em vẫn thấy rằng mình chấp nhận những tổn thương đó. Đêm giao thừa, em chúc anh lời chúc tốt đẹp qua tin nhắn. Anh chúc lại và mời em đến nhà. Để không bị bàn tán, em đã đến nhà anh lúc không có khách. Em ngồi nói chuyện rất vui vẻ với anh và bố mẹ anh. Rồi 2 đứa em đã nhắn tin qua lại với nhau từ đó cho đến 5 tháng sau.
Khoảng thời gian đó, anh đã xin đến phòng trọ em mấy lần ăn cơm (em đồng ý), đi chơi với em vài lần, và nói chuyện thì rât nhiều. Nhưng anh vẫn không nói gì. Em hiểu rằng, anh không nói gì có thể do anh chưa xác định được tình cảm của mình - em thông cảm được điều đó. Nhưng nếu không có tình cảm gì tại sao anh cứ rủ em đi chơi nhiều, cứ xuất hiện trước mặt bạn bè em, làm cho họ hiểu nhầm (khiến em không giấu được chuyện tình cảm không rõ ràng này), sao cứ rủ em về nhà anh ý (cả ở quê và phòng trọ), sao cứ quan tâm nhưng không rõ ràng??? Em thấy ngột thở vô cùng, em đã mong anh ý nói ra điều gì đó, nhưng càng mong càng không thấy.
Rồi anh bận bịu với công việc của anh hơn, tin nhắn ít dần, kể cả em nhắn tin thì anh cũng nói vài câu rồi bảo anh làm việc tiếp đây. Sau nhiều đêm đắn đo, suy nghĩ, em quyết định mail cho anh, nói rằng em có cảm xúc đặc biệt với anh, nhưng anh bận quá, và em không muốn bản thân tổn thương vì ngóng chờ trong vô vọng, vì thế anh từ này đừng nhắn tin cho em nữa nhé. Và đúng như nguyện vọng của em, anh ý đã không một email phản hồi, không một tin nhắn cho đến 4 tháng sau.
Anh nhắn tin hỏi thăm, rồi rủ đi chơi, một lần nữa, em lại cho phép mình nén tổn thương- vì anh. Nhưng nén, không có nghĩa là mất, nó vẫn còn đâu đó, em giận anh không hồi âm dù chỉ một lần, em giân anh làm chết cây em tặng - cây ấy cực kì dễ sống, em giận anh không vẽ tặng em tranh như anh đã hứa - nhưng vẫn giữ bộ màu vẽ em đưa. Những nỗi giận đó đụng đến lòng tự trọng của em lúc nào không hay. Bởi vậy mà những lần gặp anh, nói chuyện với anh em không thể vô tư được, đã cố gắng, nhưng em đã nói ít đi, không kể chuyện cho anh nghe nữa. Rồi em đi học lớp tiếng anh do anh mở. Anh lần đầu tiên dạy tiếng anh, lớp chỉ 5 người, em gọi cả bạn bè đến học, em quyết tâm học để làm động lực cho các bạn khác, để anh có động lực dạy học - nghề mà anh rất muốn. Nhưng em vẫn cứ bị giày vò bản thân mình, vẫn thấy vừa giận vừa yêu anh, nhớ đến không ngủ được, muốn nói nhưng không dám.
Rồi em quyết tâm làm điều em thích, em cắt tóc ngắn nhuộm line 4 màu như em đã thích mà không dám làm, sau đó em gọi điện cho anh và đến nhà anh trước khi đến giờ học. Nhưng anh đang bận soạn bài, 2 đứa lại lặng im, không nói gì. Và hôm nay ngày 11/1: em gọi điện cho anh rủ anh đi ăn ngô nướng, nói rằng em đang gần nhà anh và không có xe về,em đang bị bỏ rơi và thể hiện rất muốn gặp anh. Nhưng anh nói rằng anh mệt, anh không đi được, anh đang chỗ bạn anh, em bắt xe buýt về nhé, ngoài trời lạnh lắm, về nhà đi. Và thêm một lần nữa bản thân em tổn thương. Em thấy có lỗi với bản thân mình, em đã để nó tổn thương quá nhiều, và giờ em sẽ không làm thế nữa.
Em quyết định sẽ quên anh, không nói chuyện với anh nữa, không gặp nữa, không đi học lớp của anh nữa. Để em thôi mất ngủ, thôi nghĩ về anh và tập trung vào những dự định sắp tới. Anh ý đang bắt đầu dạy học, việc em nghỉ học, sợ làm nản lòng các bạn khác trong lớp, sợ anh tổn thương, sợ giảm ý chí của anh. Nhưng nếu tiếp tục em sợ bản thân mình không chịu nổi. Đã một năm nay, cảm xúc em bị giày vò, cứ suy nghĩ anh ý cũng yêu mình, rồi không, anh ý không yêu mình, cứ như thế, mệt mỏi vô cùng. Đêm nay là đêm em muốn được nói ra hết tình cảm của mình, muốn nói rằng bắt đầu từ bây giờ em sẽ theo đuổi anh. Nhưng sau cú điện thoại đó, mọi thứ sẽ chấm dứt. Em sẽ tự động nghỉ học mà không một lời thông báo trước.
Vậy Chương trình cho em hỏi là; em làm như vậy liệu có đúng? Suốt một năm anh như vậy, điều đó có nghĩa là gì? Và tiếp theo em nên làm gì ạ? Rất mong nhận được phản hồi từ chương trình. Em xin cảm ơn chương trình.
Chào em gái!
Giữa em và cậu ấy chưa có một lời yêu thương, hứa hẹn hay một lời xác định tình cảm dù thời gian bên nhau cũng khá dài. Chúng ta có thể tạm thời gọi tên mối quan hệ của em và cậu bạn kia là mối quan hệ không rõ ràng. Không rõ ràng tức là thích thì đến, không thích thì đi cũng có quan tâm nhau, hiểu rất rõ về nhau, nó ít hơn tình yêu và lớn hơn tình bạn và rồi không thể lấy tư cách gì để ràng buộc ngăn cấm,….Những cảm xúc mông lung của những mối quan hệ không rõ ràng khiến chúng ta mất phương hướng, không biết phải làm gì.
Tôi có thể hiểu cho tâm trạng của em lúc này. Nhưng có lẽ ở em đang có một sự mâu thuẫn rất lớn. Hiểu rất rõ mình muốn gì nhưng lại không thể nói ra hay biết rằng tiếp tục mối quan hệ đó sẽ khiến mình đau khổ, tổn thương, thất vọng nhiều nhưng vẫn không thể đủ dũng cảm để dừng lại, khước từ lời đề nghị của họ. Em muốn biết cảm xúc của người kia ra sao khi đặt ra những câu hỏi về hành vi cử chỉ, biểu hiện của anh bạn đó nhưng có lẽ cậu ấy sẽ là người duy nhất cho em câu trả lời tình cảm, mối quan hệ đó là gì. Tuy nhiên dù em có lấy hết can đảm ra để nói “em có cảm xúc đặc biệt với anh” nhưng cậu ấy lại lựa chọn im lặng.
Có lẽ thời gian gần 2 năm trôi qua đủ để cho em hiểu cái giá phải trả cho một mối quan hệ không rõ ràng ràng là gì? Em không biết tình cảm của cậu ấy là gì nhưng em biết rất rõ tình cảm của em.Vậy nên nếu em yêu thương cậu ấy thì có thể chủ động bộc lộ để tiến tới chứ không phải yếu đuối nói ra rồi chạy trốn. Điều đó sẽ không giúp em vơi nhẹ bớt tâm tư chút nào, vẫn canh cánh trong lòng, vẫn hướng về họ mà chẳng còn đủ dũng khí đối diện như ngày nào. Còn nếu như không đủ dũng khí tiến tới và cũng không hi vọng vào tình cảm đó thì nên dứt khoát gặp gỡ để cho lòng bình yên, cân bằng trở lại để bắt đầu cuộc sống mới với đa dạng các mối quan hệ. Vậy nên đừng đánh mất thời gian, tâm sức và tự làm mình đau khổ vì những mối quan hệ không rõ ràng đó em nhé.
Thân chào em!