Chồng cưng con chung, "phớt" con riêng của vợ
Nhìn chồng ôm con hít hà, âu yếm mà lòng tôi cứ rối bời. Chắc chắn một người vợ, người mẹ nào nhìn thấy cảnh đó phải thấy ấm áp, hạnh phúc. Nhưng tôi thì không, tôi chỉ thấy chua xót, bẽ bàng…
Tôi lấy Tuấn, người chồng hiện tại của mình cách đây 4 năm. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu trước khi lấy Tuấn, tôi không trót có bầu với người yêu cũ. Khi tôi thông báo với kẻ sở khanh đó rằng tôi có bầu thì anh ta tìm mọi cách để thoái thác và muốn tôi bỏ cái thai đi. Tôi sẽ chìm trong đau khổ, tuyệt vọng, thậm chí, đã có lúc tôi nghĩ đễn cái chết, để giải thoát cho mình khỏi cảm giác ê chề, tội lỗi với con.
Anh đã từng coi đứa con riêng của tôi như một món quà quý giá
Tuấn là bạn thân học với tôi từ hồi cấp 3. Có việc gì chúng tôi cũng chia sẻ với nhau, ai cũng nghĩ rằng, chúng tôi là một đôi. Khi đỗ đại học, Tuấn có ngỏ lời với tôi, nhưng thật sự, tôi luôn coi anh là một người bạn thân, nên đã từ chối. Thế rồi tôi lao vào cuộc tình với một anh chàng học khóa trên. Tuấn biết chuyện, anh lặng im và vẫn cứ ở bên cạnh tôi như một người bạn thân như trước.
Chuyện tôi có bầu và bị ‘chạy làng’, Tuấn biết. Ngay sau khi biết chuyện, anh ngỏ ý muốn cưới tôi để đứa trẻ sinh ra có bố. Tôi thật sự sốc trước lời đề nghị của anh. Tôi biết, tôi là người phụ nữ là Tuấn yêu thương từ lâu. Nhưng chuyện anh chấp nhận sự lẫm lỡ cũng như cả đứa con của người đàn ông khác là chuyện mà tôi không thể tưởng tượng được. Tôi từ chối, tôi không muốn anh chịu thiệt thòi.
Thế nhưng, Tuấn vẫn cứ ở bên tôi, chăm sóc trong những khi tôi mệt mỏi, ốm nghén, động viên về tinh thần cho tôi. Anh lên mạng tìm hiểu các thông tin về chăm sóc bà bầu, rồi bắt tôi ăn uống món này món kia, lụi cụi nấu nướng, rồi lại đèo bòng tôi đi khám thai.
Tôi nhận lời lấy anh, vì nghĩ rằng, đấy là sự lựa chọn tốt nhất cho tôi trong lúc này. Cuộc đời này, tôi sẽ không tìm đâu được người đàn ông nào hơn anh. Tôi tự hứa với lòng mình, suốt cuộc đời này sẽ sống tốt để trả món nợ ân tình này.
Mọi chuyện cứ như một cuốn phim, tốt đẹp và yên ấm. Khi tôi sinh một bé gái xinh xắn, anh sung sướng và chăm sóc nó như thể đó là giọt máu của anh. Tôi đã nghĩ rằng, cuộc đời này thật kỳ lạ, đã cho tôi gặp và được anh yêu thương, bao dung đến độ như vậy. Không biết từ bao giờ, tôi đã yêu Tuấn thật sự, yêu thương và kính trọng anh.
Cuộc sống của tôi cứ như thế trôi qua, chưa khi nào anh có một thái độ phân biệt hay buồn lòng gì về đứa con không chung dòng máu với mình. Tôi, đã nghĩ rằng, mình là người đàn bà hạnh phúc và may mắn nhất thế gian này, cho đến khi tôi mang bầu cháu thứ hai.
Tôi mang bầu lần thứ hai khi bé Na, cháu đầu được hơn 2 tuổi. Khỏi phải nói Tuấn hạnh phúc như thế nào, nhất là tôi siêu âm và biết đó là một bé trai. Một gái, một trai, ông trời hình như quá ưu ái với tôi. Anh chăm lo cho tôi từng tí một, chu đáo như trước giờ anh vẫn thế. Tôi chỉ thấy, từ khi tôi có bầu, anh có vẻ bớt chăm chút đến cô con gái của chúng tôi hơn. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ rằng, nhiều ông bố bà mẹ sẽ xao nhãng con cái hơn khi mình chuẩn bị đón thêm thành viên mới.
Nhưng… có lẽ là không phải. Cách anh chăm sóc bé Na, cách anh nhìn con đã khác. Anh để cho con gái lụi cụi chơi một mình, để xoa xoa bụng tôi, cưng nựng, trò chuyện với đứa con trai trong bụng. Tôi lờ mờ nhận ra rằng, sức mạnh của ruột thịt, của máu mủ luôn chiến thắng mọi thứ tình yêu, sự bao dung trên cõi đời này.
Cho đến khi tôi sinh cu Bin cho anh, thì mọi chuyện đã khác hẳn. Anh gần như không còn thiết tha gì với bé Na nữa. Anh không còn vội cho ăn khi bé đói, không dỗ dành khi bé khóc, anh cau mặt khó chịu mỗi khi bé mè nheo. Anh ôm cu Bin và thủ thỉ “Cu Bin của bố ngoan, chỉ có cu Bin là của bố thôi”. Khi bé Na ngây thơ hỏi “Con cũng ngoan bố ạ” và ôm chặt vào chân anh. Anh đã đẩy bé ra và nói: “Chị Na là con của mẹ, Bin nhỉ”. Nhìn đứa con gái nước mắt ngắn dài, ôm chân bố mà lòng tôi đau như cắt.
Tôi trách ai bây giờ, tôi không có quyền trách anh. Anh đã quá cao thượng khi cho hai mẹ con tôi một mái ấm khi tôi lâm vào bước đường cùng. Anh đã là một người bố tốt của một đứa con không chung huyết thống. Làm sao tôi có thể mong đợi hơn ở anh. Tôi chỉ biết rằng, tất cả mọi đau khổ ngày hôm nay là do tôi, vì những lỗi lầm của tôi mà thôi.…Có lẽ đó là cái giá mà tôi phải trả cho những lỗi lầm của mình...........