Đã quyết chia tay sao anh còn khóc mãi vì em...
Bạn trai đòi chia tay nhưng khi gặp nhau thì lại khóc. Xin chào mọi người. Hiện tại em đang trong giai đoạn rất khó khăn trong tình yêu.
Em và người yêu quen nhau khi lên năm 2 đại học, gặp nhau tại Pháp và anh ấy là người Trung Quốc. Bọn em đến với nhau theo cách tự nhiên nhất, không hề có cái gọi là sự thực dụng của cái lứa tuổi tình yêu đại học. Yêu nhau được 1 tháng thì bọn em dọn về nhà sống chung. Cả hai đều rất hợp nhau, rất ăn ý. Tuy rằng chỉ là người yêu nhưng chúng em sống như đôi vợ chồng hạnh phúc.
Cho đến 1 năm sau anh ấy về Trung Quốc thăm gia đình. Khi ngỏ lời muốn dẫn em về ra mắt thì anh bắt gặp sự phản đối của người nhà, bởi vì bố mẹ anh đều có thành kiến với người Việt Nam. Ở bản thân em tự nhận xét rằng em rất ưa nhìn, không muốn nói là đẹp, lại biết nấu ăn, làm việc nhà, học hành em cũng không thua ai. Em tự thấy bản thân không có gì đáng hổ thẹn chỉ vì quốc tịch của mình. Nhưng người yêu em có vẻ yếu đuối hơn em tưởng. Anh quyết định nghe theo lời bố mẹ và chia tay em.
Đau khổ 2 tháng. Anh cuối cùng quay lại Pháp và chúng em bắt đầu nói chuyện sau 2 tháng im lặng. Ban đầu anh ấy còn kiên quyết muốn rời đi nhưng rồi anh ấy lại muốn cùng em tiếp tục quen nhau. Thế là chúng em quay lại. Từ lúc đó trở đi anh ấy yêu em nhiều hơn, và cả hai có nhiều cơ hội hiểu nhau hơn.
Và rồi 1 năm lại trôi đi. Em biết em và anh đến với nhau rất khó khăn. Anh có nỗi khổ tâm riêng. Em hiểu nhưng vì chuyện đã từng bị bỏ rơi khiến em ám ảnh, đến nỗi đêm đêm thường khóc, anh ấy cũng dỗ, và hứa hẹn. Nhưng rồi anh ấy vẫn thất hứa. Sau 1 năm anh ấy lại quay về nhà thăm ba mẹ. Và anh ấy chia tay em, lần thứ 2. Lần này anh ấy nói anh ấy không còn yêu em nữa. Nhưng em không tin, gặng hỏi mãi anh ấy cũng nói rằng có thể tốt nghiệp mẹ anh sẽ qua. Chỉ một câu thôi em cũng hiểu, anh ấy luôn sợ, sợ gia đình biết mối quan hệ của em.
Trong thời gian đó em cũng về Việt Nam. Rồi em quay lại Pháp, anh ấy ra sân bay đón em, vẫn để em ôm hôn anh ấy. Anh ấy đưa em về nhà và tiếp tục lấy đồ để chuyển đi sang nhà mới. Lúc đó tối muộn, em cũng giục anh ấy về đi nhưng anh ấy cứ chần chừ. Dặn dò vài câu rồi bật khóc, rất nhiều.
Em không hiểu, anh ấy là một người rất lạnh lùng. Lần đầu tiên thấy anh ấy khóc, khiến em không biết có khi nào đã làm tổn thương anh hay không. Em lại càng yêu anh nhiều hơn. Anh khóc rất nhiều. Cách vài ngày sau anh lại đến lấy đồ. Và anh ấy lại khóc. Em không hiểu, giọt nước mắt ấy rốt cuộc muốn nói lên điều gì?Anh ấy vẫn quan tâm em hằng ngày. Hỏi em làm gì, ăn gì, anh ấy vẫn gọi em bằng biệt danh mà anh đặt. Anh ấy còn nói sau này anh ấy muốn mỗi tuần anh sẽ đến thăm em một lần, anh ấy muốn xem xem em sống ra sao.
Thực ra em còn yêu anh ấy nhiều lắm. Anh ấy cứ nói rằng đã không còn yêu em nữa, không muốn lừa dối em, vậy tại sao vẫn muốn gặp em, muốn quan tâm em? Hay là em đã quá hy vọng chăng? Mong mọi người giải đáp giúp em với. Em cảm ơn.
Em thân mến.
Trong tình yêu hay trong cuộc sống, người ta nhìn thấy sự im lặng của phụ nữ là sự đáp trả khắc nghiệt nhất. Lúc này, sự giận dỗi hay chia sẻ nỗi niềm trở nên xa xỉ, việc buồn và khóc chỉ còn là dư âm vang vọng từ một thời khờ dại, phụ nữ không đủ sức để kể lể suy tư, ước vọng trong lòng mình. Còn đàn ông thì ngược lại, khi người đàn ông rơi nước mắt thì khi ấy có nghĩa nỗi đau đớn tột cùng đang xâm chiếm trong lòng họ, đó là cách đáp trả trước những biến cố mà không một ai mong muốn thực thi.
Có thể, trong tâm trí em hiện giờ, những giọt nước mắt của người đàn ông em yêu thương khiến em thổn thức, trằn trọc suy nghĩ liệu nó đang mang chất chứa nỗi niềm gì. Tuy nhiên, nếu như bây giờ em biết ý nghĩa của những giọt nước mắt ấy hoặc em không biết thì em sẽ định làm gì? Việc chia tay của hai em có được được hàn gắn lại hay không?
Thực sự mà nói, một tình yêu rất sâu đậm nhưng không đến được bên nhau, vì một lý do nào đó phải buông bỏ thì ai cũng sẽ đau lòng và dường như cảm giác mất mát quá lớn. Thế nhưng, trong hành trình của mỗi người, chúng ta chỉ có 1 đôi chân để bước đi trên một con đường. Có thể em và bạn trai yêu nhau rất nhiều, anh ấy yêu em, anh ấy thương em không muốn bỏ rơi em nhưng khi đứng trước rào cản gia đình anh ấy đã không thể lựa chọn em. Bởi thế khi gặp lại em, khi chọn cách từ bỏ anh ấy luyến tiếc, anh ấy bật khóc vì không thể thay đổi được tình thế.
Nhưng đó là thực sự là sự lựa chọn của anh ấy. Anh ấy cần gia đình hơn. Như vậy, nếu cứ mãi quyến luyến trong tình cảm ấy cả em và anh ấy sẽ nhận được những gì? Phải chăng là để nhận những tổn thương. Em gái ạ! Thanh xuân của mỗi người con gái trôi đi rất nhanh trong khi đó thời gian chẳng đợi người. Bởi thế điều mà em cần quan tâm đó không phải là giọt nước mắt của anh ấy mà cái quan trọng đó là sự quyết định của anh ấy như thế nào.
Bây giờ anh ấy dọn ra ở riêng, anh cũng sợ gia đình và quyết định lựa chọn cách để em ở lại. Tuy nhiên, anh ấy vẫn còn muốn quan tâm em, chăm sóc em. Có thể việc quên em là điều anh ấy chưa thể làm ngay được nên anh ấy vẫn mong muốn được hành xử như thế. Mặc dù biết khó quên nhưng bản thân em cũng cần nhận thức rõ rệt rằng dùng dằng mối quan hệ này có kết quả hay không? Có thay đổi được quyết định của anh ấy? Hay chăng cuối cùng em là người chịu thiệt thòi, chịu tổn thương?
Nếu như trong lòng em vẫn còn cảm giác có cái gì đó vấn vương và nhiều khúc mắc, em có thể gặp anh ấy để tìm hiểu rõ. Thế nhưng khi anh ấy đã có quyết định thì em cũng cần chấp nhận và dứt khoát trong mối quan hệ đó. Tạm thời em có thể cắt liên lạc với anh ấy, tập trung học tập thật tốt, làm cho bản thân bận rộn hơn đôi chút để thôi nhớ về anh ấy. Bên cạnh đó, việc mở rộng mối quan hệ là điều cần thiết. Biết đâu đó, có 1 người con trai đủ sức làm lành những tổn thương trong em và em lại có sự rung động. Cố gắng lên cô gái nhé!
Chúc em luôn hạnh phúc!