Dù là con gái, em vẫn có thể "cầm cưa" chứ?
Em hiện là sinh viên Đại học năm 2, năm nay em 20 tuổi. Từ trước tới giờ, em chưa hề có mối tình nào, phần vì ảnh hưởng đến việc học, phần bố mẹ em rất nghiêm khắc và không muốn con có người yêu sớm xao nhãng việc học hành. Lên Đại học, trường nhiều nữ, việc học bận rộn nên cũng chẳng chú ý lắm đến các chàng trai thời Đại học. Thời cấp III, quãng thời gian đẹp nhất thời học sinh, cũng chính là những năm tháng khó quên trong tâm trí em.
Nếu bây giờ có ai hỏi " Nếu được quay lại, bạn sẽ chọn thời điểm nào?", câu trả lời không phút chần chừ của em là năm mình 17 tuổi. Dưới sân trường mùa hạ những ngày hạ, em đã thầm thích một chàng lớp trưởng bên cạnh gần 3 năm trời mà không dám nói, hai đứa cũng chưa nói chuyện với nhau bao giờ. Đến khi tất cả đã lên Đại học, em cứ ngỡ đó là mối tình đơn phương sâu đậm của mình thế nhưng không phải...em chẳng còn chút rung động và dần lãng quên với thứ tình cảm học trò khi xưa ấy. Bỗng một ngày, con tim cô học trò nhút nhát, ngại ngùng ngày nào lại như được đánh thức, giật mình bởi lời nói của thằng bạn thân đến nhà chơi.
Đó là Tết năm đầu tiên học Đại học, nó nói: "Đừng bao giờ quên thằng T nghe mày, đừng bao giờ đó!!". Câu nói nhấn mạnh kiểu nghiêm túc của thằng bạn về một người không thân quen lắm khiến em sững sờ, ngạc nhiên hết mức. T là chàng trai cùng lớp với thằng bạn thân em, học giỏi nhưng cực kỳ ít nói, hiền khô như cục đất, có học chung trong lớp luyện thi Đại học và các lớp học thêm khác nhưng giữa hàng chục con người chen chúc trong phòng, hai đứa chẳng mấy khi thấy mặt nhau nói chi nói chuyện làm quen với nhau.
Trong trường, nhiều bạn gái cũng để ý vì ngưỡng mộ chàng lớp phó học tập bảnh bao, siêng năng, hiền lành, lại giỏi thể thao. Nhiều lần nghe tụi bạn khen, bàn tán, lại chạm mặt vài lần khi lấy sổ đầu bài chung, em cũng có để ý chút ít đến T và muốn làm bạn với cậu ấy. Cuối cùng thì cả hai cũng là bạn, chào nhau được đôi câu... nhưng lúc đó chỉ còn vài tuần nữa là kết thúc năm 12. Nhớ lại,ngày chào cờ cuối cùng, em thẫn thờ nhìn chàng trai lớp trưởng mình để ý gàn 3 năm trời một cách tiếc nuối, rồi bỗng nhiên muốn nhìn lén T lần cuối cùng, nếu cậu ấy có nhìn thấy thì chào nhau lần cuối bằng nụ cười thật tươi nhưng khi ngoảnh qua nhìn bát gặp ánh mắt của cậu ta đang nhìn mình, em vội quay đi, lúc đó xấu hổ như bị bắt quả tang và không ngờ cậu ta lại đang nhìn mình.
Thời gian bằng bẵng hai năm trôi qua, hai đứa cũng có liên lạc với nhau qua facebook. Nhưng buồn thay, những lần nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và thật lạ, tình cảm của em dành cho T lại ngày càng tăng dần, dù cho 2 năm chưa gặp lại nhau, cậu ta cũng không nói lời yêu nhưng dường như đêm nào em cũng nghĩ đến T, làm việc gì cũng nghĩ đến cậu ấy.
Lần T nhắn tin chúc lên đường bình an khi vào SG học, lần cậu ấy hỏi thăm tình hình, những lúc được cậu ấy chủ động nhắn tin em hạnh phúc và vui mừng không xiết đến không ngủ được, nghĩ đến cả mấy ngày liền sau đó. Nhưng cậu ấy rất nhát, lúc cấp III nói chuyện với con gái còn không dám nên cậu ấy ít nhắn tin trên fb lại, em nhớ T quá nên đã chủ động hỏi thăm vài lần, lúc hai đứa nói chuyện rất vui và không hết chuyện để kể nhưng sau đó, việc học và câu lạc bộ nhiều khiến em không có thời gian lên fb nhiều, và em có thói quen ẩn chát nữa nên có thời gian 5 tháng sau em mới nhắn tin cho T.
Nhiều lần em tự hỏi nếu T thích em và đã nói với thằng bạn thân gửi lời thì sao cậu ấy không xin số điện thoại của em. Em cũng nghĩ là do cậu ấy quá nhát, ngồi trong lớp học thêm cậu ấy không nói chuyện với bất cứ đứa con gái nào vì ngại. T có vẻ là người im nhất mà em từng biết. Nhưng em là con gái, rất ngại chủ động nhắn tin hỏi thăm T,nhất là đã nửa năm nay không nhắn tin với nhau.
Mỗi đêm, em cứ hối tiếc vì vài lần không hiểu ý T nhắn tin mở lời với mình, đã tắt chat quá lâu, đã tạo khoảng cách và làm cậu ấy ngại mở lời lần nữa. Em có nên chủ động chủ động thêm một lần nữa, em ngại quá vì lần em nhắn tin trước nhiều hơn cả lần cậu ấy nhắn cho em rồi. Con gái làm như vậy có không phải lắm không, nhỡ đâu T không có tình cảm sâu đậm với mình, chỉ xem là bạn bè và chỉ say nắng thời học trò. Em từng nghĩ cả 2 không có kỉ niệm nào sâu sắc gì cả, sao lại không thể quên T mà lúc nào cũng suy nghĩ về cậu ấy, chờ đợi, hy vọng về một điều gì đó...Trước lúc đi ngủ thì luôn tưởng tượng ra 2 đứa sẽ thành 1 cặp...
Có lẽ T là mối tình đầu trong tâm trí em, không biết sau này khi ra trường, đi làm rồi sẽ quên được cậu ấy không nữa. Em không muốn lời nói của con tim bị chôn chặt mãi thế nào, em buồn lắm, chẳng màn học hành, tham gia hoạt động này nọ. Năm nay 20, tuổi đẹp nhất đời người, em cũng không muốn giữ niềm nuối tiếc trong lòng mãi đên khi cuối đời. Em nên làm gì lúc này? Thật sự rất muốn nói chuyện, gặp lại T, để nói rằng mình cũng rất thích cậu...nhưng mọi thứ dường như là vô vọng...Hãy cho em lời khuyên được không ạ?
Em gái thân mến!
Cảm ơn em đã gửi tâm sự của mình tới chương trình. Tôi hiểu những băn khoăn của em trong tình cảm của mình.
Tình yêu học trò nhiều mộng mơ, nhưng cũng rất đẹp đúng không em. Hơn nữa đâu có phải mối tình học trò nào cũng đều dừng lại ngang đường đâu em. Rất nhiều cặp đôi thành vợ thành chồng từ chính mối tình thời tuổi "teen". Trong khi đó, các em bây giờ cũng đã đi học chuyên nghiệp, cũng trưởng thành hơn rất nhiều rồi vậy thì nếu như có yêu cũng là hợp lý rồi em nhé. Quan trọng là tình cảm của các em dành cho nhau là như thế nào? Liệu có biết cách để hiểu nhau hơn không? Em có đủ lòng tin, đủ kiên nhẫn để khám phá tình cảm này không?
Em cũng thích T, cũng muốn mối quan hệ của mình với T đi xa hơn là tình bạn. Trong khi đó lại chưa rõ T đối với em là gì? Vậy nếu như em cứ dậm chân tại chỗ, tiến không dám tiến lại cũng chẳng nỡ lùi thì em nghĩ chuyện tình cảm của mình, cái nguyên nhân khiến em mất ăn mất ngủ có được giải quyết không? Tại sao lại không thể tiến tới, không dám chủ động trước trong mối quan hệ với T? Nếu em sợ vì “cọc đi tìm trâu” thì em vẫn có thể quan tâm hơn tới T, tâm sự và nói chuyện nhiều hơn với bạn ấy hay dùng những tín hiệu “bật đèn xanh” để cậu ấy hiểu được tình cảm của em. Đây cũng là cách để em hiểu rõ được cảm xúc trong mình có thực sự là tình yêu hay không bởi nhiều khi do em chưa có nhiều trải nghiệm trong tình cảm nên rất dễ ngộ nhận những rung động đầu đời là tình yêu. Tình yêu không thể tự đến, mà em phải biết trân trọng và khám phá nó, có như vậy thì tình yêu mới ở bên em thật lâu dài.
Thân ái!
Tư vấn bởi chuyên gia VOV Cửa Sổ Tình Yêu 1900.6802
1900.6802 Tư vấn trực tiếp Tâm lý, Tình yêu, Hôn nhân, Giới tính, Sức khỏe sinh sản, Sức khỏe tình dục.